Trời đã tảng sáng, mưa phùn tí tách cuối cùng đã dừng lại. Một đêm rối loạn cuối cùng kết thúc, theo mưa rơi giảm nhỏ, tâm tình buồn rầu của nạn dân cũng thoáng bình phục. Lại thêm có áo cơm, quan phủ an trí thỏa đáng, bọn họ cũng không kinh hoàng như vừa mới đầu. Chỉ là đường dài trằn trọc, trôi dạt khắp nơi, đối với mấy bách tính bình thường mà nói, khác nào trời giẫm xuống, đâu đâu cũng mày chau mặt ủ, ai oán than thở.
Hoa Bình bận rộn một đêm, toàn thân nhức mỏi, nhưng trong lòng cực kì thư sướng. Đám người Tứ Hải Minh thừa dịp bóng đêm, đã rời đi tứ tán, đi đến gọn gàng nhanh chóng, không chút để lại đầu mối nào. Hoa Bình kéo duỗi cánh tay một chút, đi lòng vòng chung quanh, đột nhiên bắt đầu lo lắng, khắp nơi đều không thấy bóng dáng của Yến Linh Lung!
Đêm qua sau khi Yến Linh Lung rời đi, cũng chưa từng gặp lại nàng. Trong lòng Hoa Bình mơ hồ có chút bất an, lại nhìn chung quanh một lượt, nhưng mà trừ nạn dân, nơi nào có cái bóng của Yến Linh Lung. Gã lớn tiếng kêu gọi Yến cô nương, vẫn không có ai đáp tiếng. Ý nghĩ bất an trong lòng Hoa Bình càng ngày càng đậm, cũng không nhịn được âm thầm hối hận, đêm qua nói gì cũng nên theo nàng đi cùng.
Hoa Bình nhìn ra gian trạch viện xa xa kia, thầm nghĩ: "Nếu như Yến cô nương xảy ra chuyện, nhất định chính là ở trong gian viện kia!" Gã hỏi người qua đường: "Xin hỏi tòa đại viện kia là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-tham-an-truyen-ky/3197570/quyen-6-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.