Hoa Bình phí hết một ngày, thằng đến thời gian cơm tối, mới nắm quyển sổ sách kia đến tay. Gã sơ sơ lật xem một lần, cũng không có chỗ gì sửa đổi. Thậm chí nội dung của một trang cuối cùng, vẫn là gã viết vào ba tháng trước. Hoa Bình hơi suy nghĩ một chút, liền minh bạch nguyên do trong đó. Người biết viết biết làm toán trong Hữu vũ vệ không nhiều, sau khi gã bị phạt cũng không tìm được người thay thế, việc ghi sổ tự nhiên trì hoãn xuống.
Hoa Bình hứng thú bừng bừng cầm sổ sách trở về khách sạn, lại thấy trong phòng một mảnh đen kịt. Gã chỉ đoán Tô Chuyết đi ra ngoài chưa về, vô tư đẩy cửa vào phòng, không khỏi giật nảy mình. Tô Chuyết đang yên lặng ngồi trên ghế, hai mắt vô thần trừng trừng góc tường.
Hoa Bình thở dài, sớm đã không thấy kinh ngạc với y, lắc sáng cây châm lửa, đốt lên ngọn nến, nói ra: "Tô Chuyết, sao cậu cả đèn cũng không châm?"
Tô Chuyết như cũ thờ ơ, Hoa Bình bỗng nhiên trông thấy trên mặt bàn bày một trang giấy, trên đó lại chép một bài thơ nhỏ, chính là Tô Chuyết chép từ trọng tiệm sách ở thành Tây. Hoa Bình cười hắc hắc, nói: "Tô Chuyết, cậu mà còn học đòi văn vẻ hử? Học người làm thơ? Đáng tiếc bài thơ này lại chẳng ra sao cả a! Câu đầu tiên ta chưa thấy qua, nhưng mà ba câu sau đều đã nghe qua. Cậu sao chép hả?"
Tô Chuyết lấy lại tinh thần, nói ra: "Bài thơ này ta nghĩ nửa ngày, cũng nghĩ không ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-tham-an-truyen-ky/3197530/quyen-4-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.