Lưu Vấn Thiên tay vê râu ngắn dưới hàm, liên tục gật đầu, nói: "Ừm, nói không sai, vừa rồi Bổn đại nhân cũng đang nghĩ tới chỗ này. Nghĩ không ra, ngươi và ta là anh hùng sở kiến lược đồng (có cùng cái nhìn) a! Xem ra ngươi không phải hung thủ."
Tô Chuyết sững sờ, thầm than: "Tên Lưu đại nhân này da mặt đúng là đủ dày!" Nhưng y không phải là người tính toán chi li, mỉm cười, cũng không nói nhiều, đảo mắt dò xét cỗ thi thể kia.
Lưu Vấn Thiên quay đầu hỏi sư gia: "Người chết này rốt cuộc là ai? Đã điều tra rõ chưa? Là ai báo án?"
Sư gia dẫn tới một gã sai vặt 18 19 tuổi, nói ra: "Bẩm đại nhân, người chết họ Triệu tên Ngôn, là lão bản của cửa hàng sách tranh này. Báo án chính là người giúp việc của nhà ông ta, Tôn Tiểu Lục."
Lưu Vấn Thiên trầm ngâm nói: "Triệu Ngôn... Triệu Ngôn... Cái tên này sao lại quen tai như vậy?"
Sư gia vội vàng tiến lên trước, nhỏ giọng nói: "Ông ta chính là người làm thơ được tiếng mấy năm trước!"
Lưu Vấn Thiên vỗ ót một cái, nói: "A, nguyên lai là hắn! Năm đó ta từng được đọc qua thơ văn của hắn a, viết coi như không tệ! Ai, nghĩ không ra, trời cao đố kỵ anh tài, làm sao lại bị người hại chết..."
Ông quan vẫn đang cảm khái một hồi, Tô Chuyết đã ngồi xổm người xuống, sờ lên thi thể, thấy trên dưới thi thể không có vết thương, chỉ ở trước ngực có một vết đao, xuyên đến trái tim. Bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-tham-an-truyen-ky/3197529/quyen-4-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.