Chương thứ năm mươi hai
Mặt không thể bóp chùa, Chúc Yến Ẩn lặt lặt lựa lựa chọn mấy quyển sách, sau khi gói kĩ thì kêu Lệ Tuỳ cầm về quán trọ cho mình.
"Ngươi trộm sách."
"Đọc xong rồi sẽ trả!"
Chúc Yến Ẩn ném túi vào lồng ngực hắn, thúc giục: "Đi nhanh lên!"
Ngang ngược hùng hồn thực sự.
Cầu thang đi xuống vẫn dốc đứng như trước, ánh sáng lại tù mù, so ra còn khó hơn lúc đi lên. Lệ Tuỳ nói: "Qua đây, ta cõng ngươi."
Chúc Yến Ẩn thâm tâm khoái chá nhưng ngoài mặt vẫn phải giả trân mà chối từ một chút, thôi ai lại làm thế.
Lệ Tuỳ gật đầu: "Được, vậy ngươi tự đi bình tĩnh."
Chúc Yến Ẩn:?
Lệ Tuỳ một mình bước xuống lầu.
Chúc Yến Ẩn đứng ở đầu cầu thang, tâm tình phức tạp, người giang hồ các ngươi bị làm sao thế, đến dục cự hoàn nghênh cũng nhìn không hiểu à, trong sách không hề viết như vậy, ta không muốn tự đi.
Lệ Tuỳ uể oải hỏi: "Vẫn chưa xuống?"
Chúc Yến Ẩn khẩn trương tổng kết kinh nghiệm, cảm thấy vẫn là trắng trợn một chút mới tốt, vì thế chạy ào ào xuống cầu thang, vì quá sốt ruột, giữa đường thậm chí suýt vấp ngã, cả người hệt như một đóa hoa sen trắng thanh thuần không tì vết, bay nhào vào vòng tay của ma đầu lãnh khốc.
Thật là mong manh yếu ớt!
Lệ Tùy mặt không đổi sắc: "Ngươi béo rồi."
Chúc Yến Ẩn: "Câm miệng đi ta tự bước."
Lệ Tuỳ cười ôm chặt y, mang theo người cùng xuống khỏi Tàng Thư Lâu.
Hạc Thành thư hương nơi nơi, quán trọ cũng kiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-lon-nhu-vay/1370629/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.