Chương thứ năm mươi mốt
Về phần Lưu Hỉ Dương, Chúc Yến Ẩn không phải là không tin nhưng cũng không hề tin hết. Y thực sự chẳng có chút kinh nghiệm giang hồ nào, hiện tại đột nhiên bị Lệ Tuỳ phân công cho một nhiệm vụ hạng nhất như vậy, toàn thân cùng sinh ra mấy phần cảm giác sứ mệnh. Tuy còn chưa nghĩ kĩ chi tiết phải tiến hành tiếp thế nào nhưng đã xây dựng xong quy trình cơ bản rồi, khẳng định là phải trải qua hàng loạt các mưu kế tinh diệu, lồng ghép những pha mạo hiểm liên tiếp mà túm ra kẻ thủ ác sau màn, cuối cùng hoàn thành bước phản sát cuối cùng.
Lệ Tuỳ hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì?"
Chúc Yến Ẩn nói không phải nghĩ: "Lưu Hỉ Dương."
Tay Lệ Tuỳ bóp sau cổ y thêm ba phần sức.
Chúc Yến Ẩn thảm thiết kêu lên: "A!"
Lệ Tuỳ lặp lại lần nữa: "Ngươi đang nghĩ gì?"
Chúc Yến Ẩn nước mắt vòng quanh thảo luận nhân tính với hắn: "Nếu ta lập tức sửa miệng nói nghĩ đến ngươi thì có phải là hơi bị giả trân không?"
Lệ Tuỳ đáp: "Không giả."
Chúc Yến Ẩn chém đinh chặt sắt: "Vậy ta đang nghĩ đến ngươi!"
Quả nhiên Lệ Tuỳ lập tức buông lỏng tay, còn rất tốt bụng tiện thể day day xoa xoa.
Chúc Yến Ẩn: Đại ma đầu các ngươi đều dễ dỗ như vậy sao?!
("Ta đang nghĩ đến ngươi" = "Ta đang nhớ ngươi")
Vốn y còn muốn nói với Lệ Tuỳ về Lưu Hỉ Dương một chút, hiện tại hết dám rồi, miễn cho lại bị bóp. Hơn nữa, thái độ của Lệ Tuỳ trước sự việc này hình như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-lon-nhu-vay/1370628/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.