huyện xưa giấu kín
Trong thư phòng chìm trong im lặng hồi lâu, Mộ Thanh Yến cũng không thúc giục, tự nói tiếp: “Lần đầu ta bước vào căn phòng nuôi trẻ của tổ mẫu Âu Dương phu nhân, đã cảm thấy kỳ lạ. Trên xà nhà khảm rất nhiều đến vòng chụp treo nôi, trước cửa sổ, bên giường, cạnh bàn… vị trí không như nhau. Đám vòng chụp bốn cái một nhóm, nhưng bất kể vị trí nào, vòng chụp trên đỉnh đều là tám cái xếp hàng — ắt đã có hai chiếc nôi.”
Nghiêm Hủ không thể chịu được ánh mắt băng giá, quay qua ngó bác Thành, thấy bác Thành cúi đầu bất động như núi, ông đành mở miệng trước, “Giáo chủ ngài đoán không lầm, đây cũng không phải là bí ẩn gì, lão nhân trong giáo đều biết…”
“Bây giờ trong giáo đã không còn mấy lão nhân.” Mộ Thanh Yến thản nhiên nói.
Nghiêm Hủ sắp vuốt trụi cả râu, ngượng ngùng nói: “Là Tiền Giáo chủ… Ậy, chính là Nhiếp Hằng Thành, ông ta hạ lệnh đừng nhắc đến Nhị công tử nữa, cũng không phải là bọn ta cố ý giấu giếm.”
“Mộ gia cũng không kiêng song sinh tử, sao Nhiếp Hằng Thành lại hạ lệnh không cho phép đề cập.” Mộ Thanh Yến quái lạ.
“Còn không phải vì Âu Dương phu nhân tổ mẫu Giáo chủ sao!” Nhắc tới người này, Nghiêm Hủ lại lêm cơn giận, trên tay dùng sức, bứt đứt mấy sợi râu.
Nhìn mớ râu trụi trong lòng bàn tay mình, lão đầu tử đau đớn lòng, “Nhị công tử tên Mộ Chính Dương, ra đời sau Đại công tử nửa canh giờ. Bữa tiệc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-da-vu-thap-nien-dang/3363083/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.