hân vật ẩn giấu
Từ Thái Sơ Quán về, mặt Mộ Thanh Yến tái xanh, không nói không rằng, bộ hạ không ai mở miệng. Mãi đến khi Mộ Thanh Yến la lên gọi Kim Sí Cự Bàng, tỏ rõ mình định rời đi, Du Quan Nguyệt mới không thể không bước lên hỏi dự định của Giáo chủ tiếp theo nên làm thế nào.
Lúc Mộ Thanh Yến quay lại mắt đầy lệ khí, “Nên làm gì thì cứ làm, còn cần ta dạy cho anh?!”
Du Quan Nguyệt vội cúi đầu chắp tay xưng vâng.
Nhìn Kim Sí Cự Bàng nhỏ dần trên bầu trời, lòng Du Quan Nguyệt chợt khẽ động, ai cũng nói mình và Thượng Quan Hạo Nam xem như là tay trái tay phải được Mộ Thanh Yến coi trọng nhất trong đám thủ hạ trẻ tuổi, nhưng chỉ có mình chịu Thất Trùng Thất Hoa Truy Hồn đan, Thượng Quan Hạo Nam thì không. Nghĩ đến vị Giáo chủ mình đầu quân này dù tuổi còn trẻ, nhưng tâm tư quỷ quyệt, dụng ý u ám, Du Quan Nguyệt không khỏi rùng mình.
*
Mộ Thanh Yến nằm ở trên lưng Kim Bàng, không ngừng giục con chim khổng lồ giang rộng cánh, mau bay về dãy Hãn Hải. Gió táp rét lạnh quét trên mặt như lưỡi dao, hắn không màng tới, tâm tư chập trùng đầy cõi lòng.
Liên tiếp mấy ngày, dù là trên lưng con đại bàng khổng lồ hay xuống đất nghỉ ngơi, hắn đều nghĩ tới một người — Mộ Chính Minh cha hắn.
Cha từng nói, ký ức là một dòng sông ngầm chảy không ngừng, bất kể đưa hòn đá bao lớn vào, cuối cùng mặt sông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-da-vu-thap-nien-dang/3363082/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.