ội lỗi và trừng phạt. hạ
Đêm khuya thanh lãnh, là lúc người bình thường đang ngủ say giấc nồng, ở một sảnh đường rộng rãi cao ráo nơi góc điện Vô Ngung lại đèn đuốc sáng choang.
Nơi đây vốn là một phòng khách nghỉ mát vào ngày hè, nhưng từ sau khi Mộ Chính Minh đưa con trai trốn đi, đám cửa sổ xinh đẹp xung quanh đều bị đóng kín bằng ván gỗ thật dày, phong bế âm trầm giống như một cỗ quan tài to lớn.
Du Quan Nguyệt tựa như chưa kịp chỉnh đốn đến nơi đây, trong sảnh trống trải hoang vu, chỉ dùng bảy tám bức bình phong ngọc thạch cao cỡ một người ngọc quây lại, ở trong đặt ba bốn ghế dựa.
Mộ Thanh Yến ngồi trên một chiếc ghế dựa, Tôn Nhược Thủy ngồi trước mặt cách hắn mấy bước — vừa tới bà đã định lại ngồi bên cạnh con trai, ai ngờ vừa kéo ghế, Mộ Thanh Yến đã đưa mắt, hai võ tỳ đứng hầu hai bên đã khoá cứng Tôn Nhược Thủy đè về chỗ cũ.
Tôn Nhược Thủy yêu kiều chao ôi mãi, thấy cậu con không hề động đậy, mới cắn môi đành thành thực ngồi vào chỗ — cậu con trai này chẳng giống cha hắn Mộ Chính Minh lắm, không biết đây là lần thứ mấy bà nhận ra điểm này.
“… Mối hoạ Nhiếp thị kéo dài mấy đời cuối cùng cũng đã được con một trận san bằng, liệt tổ liệt tông nhất định sẽ hãnh diện vì con đấy. Ôi chao, trước đây mẹ đã bỏ con khi còn trong tã lót, làm cho con sau đó chịu nhiều tủi hổ, nỗi khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-da-vu-thap-nien-dang/3363051/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.