Địa cung ngàn năm. hạ
Hai người bước ra sảnh đá khổng lồ, lại lên đường.
Theo yếu quyết Thái Chiêu đề cập, mỗi lần bắt gặp một dấu bản đồ Bát Quái trên vách sắt, hai người bèn tự thay đổi phương vị theo, cứ thế đi tiếp hơn nửa canh giờ, dần dần ven đường đã hiếm gặp tử thi hài cốt, thậm chí đến cuối còn không thấy bất kì dấu vết con người đi qua nào.
“Xem ra đã hơn một trăm năm không ai đặt chân lên con đường này.” Mộ Thanh Yến duỗi hai ngón tay nhẹ miết một vòng trên tường sắt, lại ngẩng nhìn đỉnh tường trên đầu, “Những chỗ chúng ta đi qua bám bụi dày mỏng không đều, mạng nhện cũng có vết đứt đoạn rồi nối. Nhưng ở đây, bụi bặm mạng nhện còn y nguyên.”
Thái Chiêu đồng ý.
Mộ Thanh Yến thấy nét mặt cô gái nặng nề, nhỏ nhẹ trấn an: “Đừng lo, xem ra chúng ta đã đi đúng hướng.”
“Không phải là tôi lo đi nhầm hay đi đúng, tôi lo là lo đi nữa sẽ mò tới thi thể tiên tổ nhà tôi.” Thái Chiêu cười khổ, “Nếu tính sai đường thì thôi, còn nếu đúng, vị tiên tổ để lại ký hiệu nhà tôi ấy, còn có đường sống sao.”
— nhìn theo tình hình trước mắt, hai người thầm nhận định năm ấy chắc chắn tiên tổ Lạc Anh Cốc vì cơ duyên xảo hợp nào đó đã lọt vào toà địa cung này, dù rằng đã dò ra đường tắt địa cung, nhưng tình cảnh khó khăn, bất đắc dĩ mới khắc kí hiệu ám chỉ đường thoát trên tường.
Xét thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-da-vu-thap-nien-dang/3363047/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.