Lúc Thái Chiêu thức dậy đã gần chạng vạng tối, Phàn Hưng Gia tự mình đến đưa họ đi ăn tiệc tối.
Sau khi ngủ đủ Thường Ninh đặc biệt hiền lành, còn thuận tay rót cho Phàn Hưng Gia chén nước, Phàn Hưng Gia được cưng mà sợ, suýt uống nước vào lỗ mũi. Phải biết cậu bé mồ côi Thường gia khổ đại cừu thâm này từ lúc lên Vạn thủy thiên sơn nhai, đã trưng sắc mặt không tốt với bất kỳ ai ngoại trừ sư phụ, rất giống như người ta nợ hắn mười tám tấm khế ước bán nhà rồi dây dưa không trả vậy.
“Phàn sư huynh vất vả, bọn ta nghỉ ngơi ở chỗ này còn huynh lại quá bận bịu như châu chấu trên lò không được nghỉ ngơi chốc lát…” mới một buổi chiều ngắn ngủi, Thường Ninh như biến thành người khác, đầy dông dài ân cần ấm áp, lại ví von có xíu khiến người méo miệng.
“Thường sư huynh, không phải châu chấu, là kiến trên lò lửa.” Thái Hàm dụi mắt xen vào.
Thường Ninh từ ái sờ đầu anh bạn nhỏ: “Tiểu Hàm ngoan, sao có thể nói Phàn sư huynh là con kiến được. Em một chân tùy tiện có thể giẫm chết mấy chục con kiến, vậy giẫm chết Phàn sư huynh luôn à? Cho nên Phàn sư huynh tuyệt đối không phải con kiến.”
Thái Hàm không dụi mắt: “Nhưng mà nhưng mà Phàn sư huynh cũng không phải châu chấu ạ, là vì là vì…”
“Đừng nói em một chân giẫm chết châu chấu nha, có giẫm cũng giẫm không khí thôi, vì châu chấu biết nhảy đó.”
Bạn nhỏ Thái mờ mịt, hình như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-da-vu-thap-nien-dang/2603368/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.