Phòng bên kia, Dương Hạc Ảnh vẫn còn chỉ cây dâu mắng cây hòe, ám chỉ Lạc Anh Cốc không có hành động.
Ninh Tiểu Phong cười khách khí: “Còn nữa không, nói luôn đi đừng để sót, đừng có như cháo cho bà lão không có răng ăn dính nhão sệt sệt, một mạch nói sạch luôn mới hay.”
Sắc mặt Dương Hạc Ảnh cứng đờ, vừa cười vừa nói: “Được, vậy ta nói thẳng. Lời thề sáu phái chúng ta xưa kia muốn chính nghĩa giúp đỡ thiên hạ, nhưng Lạc Anh Cốc trấn ngày ngày đóng cửa không ra là sao đây. Dù Nhiếp Hằng Thành đã chết, nhưng trên giang hồ vẫn luôn có bọn xấu tôm tép gây sóng gió, thế mà Lạc Anh Cốc chẳng quan tâm, phải chăng đã trái với đạo hiệp nghĩa của chúng ta!”
Tống Thời Tuấn cảm thấy mình bị đẩy ra mé lầu, tức giận nói: “Đang nói chuyện Thái Sơ quan, Dương lão đệ ngươi moi chuyện này ra làm gì, nhà Thái vẫn luôn vậy mà, đến lúc Thái Sơ quan…”
“Tống Môn chủ đừng xen mồm, người ta đang nói Lạc Anh Cốc thấy chết không cứu không phải hành vi hiệp nghĩa ấy cơ nhỉ, hát dễ nghe cỡ nào nhỉ, sao không để người ta hát xong đã.” Ninh Tiểu Phong trêu tức.
Tống Thời Tuấn sờ mũi im lặng.
Trai hiền không cùng nữ đấu, quân tử càng không đấu võ mồm với phụ nữ đanh đá, huống chi mấy chục năm nay ông chưa hề nói thắng nổi bà đanh đá Ninh Tiểu Phong, cũng không nghĩ Dương Hạc Ảnh sẽ mạnh hơn mình, nên ông quyết định im miệng xem kịch.
Ở phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-da-vu-thap-nien-dang/2603367/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.