Lúc về lại Thanh Khuyết Tông đã là giờ lên đèn, Thường Ninh Thái Chiêu đuổi về Vạn Thủy Thiên Sơn nhai vừa kịp trước chuyến thu cuốn xích sắt cuối cùng, chậm chút thì phải bị khóa đường, không có thủ lệnh không ai được lên vách núi.
Thái Chiêu ngoắc hai cánh tay nhỏ sau lưng, tung tăng đi trước.
Thường Ninh thấy cô nhẹ nhõm vui vẻ, hỏi: “Vừa rồi hai cha con ở trong phòng nói gì thế?” Còn cố ý mời hắn ra sảnh khách điếm uống trà, kết quả khiến hắn phải uống nửa bát nước giếng lạnh như băng.
Thái Chiêu cười tủm tỉm quay đầu: “Cha nói, sáng sớm mai cha sẽ lên núi thăm sư phụ.”
Thường Ninh hồ nghi: “Chỉ nói một câu vậy thôi hả?” Hắn phải uống nửa bát nước lạnh lận á.
Thái Chiêu ngửa đầu ra phía trước: “Cha còn nói, hiện giờ hỗn loạn mức này, đoán chừng giang hồ lại muốn gợn sóng gió, bảo ta xem tình hình không ổn thì tranh thủ lui về Lạc Anh Cốc trốn đi. Vô lượng thọ Phật, thiện tai thiện tai.”
Thường Ninh phụt cười ra tiếng: “Thái cốc chủ thật là người thành thật. Ta còn tưởng cô muốn học phẩm hạnh thuần hậu hiệp nghĩa của cô mình, kiên quyết không lùi chứ. Ừa, vầy cũng tốt, may mà cô không giống cô của cô.”
“Đâu phải mọi tiểu bối đều giống trưởng bối đâu.” Thái Chiêu mỉm cười: “Ngươi cũng chả giống Thường đại hiệp.”
Con ngươi Thường Ninh chợt co rút: “Ý cô là sao.”
Thái Chiêu xoay người, nhảy nhót trên đường: “Ý chính trên mặt chữ á.”
Thường Ninh dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-da-vu-thap-nien-dang/2603338/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.