Trong khay chậu than chỉ còn hai cục than củi nhỏ, cô đơn lẻ loi rúc vào nhau.
Thái Chiêu bưng ghế nhỏ ngồi trước chậu than sưởi ấm, như có như không lượm thẻ trúc rơi tứ tán trên đất ném vào chậu than, để ngọn lửa yếu ớt cháy mạnh hơn chút.
Thích Vân Kha bảo người cẩn thận kiểm tra phòng chữ Thiên số một một lần nữa, dẫu đã bị cố gắng dọn dẹp sạch sẽ song đúng là chẳng có bất kỳ vết tích đánh nhau nào, sàn nhà tường gạch bàn giường đều chưa từng có dấu hiệu di dời hoặc thay đổi.
Không chút đầu mối nào, Tằng Đại Lâu liền cho chúng đệ tử lật banh khách điếm Duyệt Lai kiểm tra.
Vẫn chẳng có kết quả.
Lần này mọi người đều nhịn không được mà thầm nghi, có phải Thái Bình Xuân thật sự tự rời khách điếm không.
Thích Vân Kha nhẹ ho khan, chau mày: “Hẳn là Bình Xuân thật sự gặp phải chuyện cực kỳ quan trọng gấp gáp, vạn bất đắc dĩ mới lập tức rời đi? Nếu không, với công phu của Tiểu Xuân, không ai có thể khiến cho cậu ấy không thể đánh trả tí nào.”
Thái Chiêu như chẳng nghe thấy gì, xòe mười ngón tay, cúi đầu sưởi ấm.
Sắc trời hơi sáng, cả đám không thu hoạch được gì đành dẹp đường về phủ.
Trước khi đứng dậy, Thái Chiêu vừa vặn đốt xong thẻ trúc cuối cùng, ngọn lửa yếu ớt dần, hơi lạnh tràn khắp phòng.
Trên đường về, Thái Chiêu phát hiện trong đoàn có thêm rất nhiều gương mặt lạ, có cả mấy người hôm qua cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-da-vu-thap-nien-dang/2603337/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.