Đợi cho đến lúc hơi thở của Lương Nhan đã trở lại bình thường, Khánh Nhã đặt cậu nằm xuống, đứng dậy đi về phía bàn trà để giữa phòng. Lương Nhan nghe tiếng cốc sứ chạm vào nhau lách cách. Thoáng chốc, Khánh Nhã đã quay lại, đưa bình trà trước mặt cậu. Lương Nhan ngạc nhiên đến nỗi nói không nên lời. Đúng là cổ họng đang cháy khô, một phần vì kêu la quá nhiều, một phần vì mồ hôi tua ra như tắm. Nhưng người mà mấy phút trước vừa đối xử bản thân như một kẻ nô lệ thấp hèn, bây giờ lại có cử chỉ dịu dàng như vậy, Lương Nhan cơ bản là không thể tin được.
-Không khát à? Nếu không uống ta đem đi.
Nhìn thấy ánh mắt đầy nghi ngờ đang hướng về mình, Khánh Nhã thấy trong lòng vô cùng khó chịu.
Lương Nhan nhổm người dậy nhưng cả người đều không còn chút sức lực nào. Hai cánh tay chống xuống giường run run. Cậu dựa vào thành, với tay đón chiếc bình trà từ Khánh Nhã.
Trong lúc này, trà chẳng khác nào cam lộ. Vị ngọt của trà như thấm vào tận lục phủ ngũ tạng, Lương Nhan cảm thấy như mình đang dần sống lại. Cậu uống cạn cả bình trà rồi lấy tay quẹt môi. Lúc ấy, Lương Nhan bắt gặp một ánh mắt đang nhìn mình kì lạ. Ánh mắt ấy đã trở nên dịu dàng như trước, không còn sắc lạnh, cũng không có đề phòng. Cậu đưa mắt như ngầm hỏi: "Có chuyện gì?"
-Đang nghĩ xem nên nói với mọi người khanh là ai. Khánh không có ý định thả Duệ Thanh nên trẫm phải giam khanh lại đây. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-ba-gia-ho-thien-linh-ki/1527251/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.