Phương Sách cứ thấy đường là đi chứ không định đi đâu hết, đi cho đến lúc chiều tối mới được hơn năm chục dặm. Trước kia công lực chưa mất, chàng chỉ đi nửa tiếng đồng hồ là có thể đi được bốn năm chục dặm đường rồi, nhưng bây giờ chàng đã mỏi mệt bụng lại đói ran, chàng vội lấy viên thuốc "Hóa Cô Đơn" ra uống một viên cho đỡ đói. Chàng cảm thấy đằng trước hình như có một ngôi miếu đổ, liền định đi tới đó nghỉ tạm một đêm.
Ngôi miếu này đã đổ nát tiêu điều, nhưng chàng không còn tâm trí gì ngắm nhìn, liền bước chân qua cửa đi vào bên trong, thấy trong đó tối om như mực, nóc nhà cũng có nhiều chỗ thủng và lại còn có rất nhiều mạng nhện chằng chịt, chàng trợn to đôi mắt lên nhìn mà cũng không sao trông thấy rõ một vật gì cả. Chàng quá mỏi mệt loạng choạng đi đến chân tường, rồi không sao chịu đựng nổi nữa, liền ngã ngồi phịch xuống.
Chàng cảm thấy như là ngồi vào một cái bị bông rồi bị bắn tung người lên đồng thời chàng lại nghe thấy có tiếng rú lên.
Rồi cảm thấy người bị đẩy mạnh và thấy một cái bóng đen hốt hoảng chạy thẳng ra phía cửa miếu. Lúc ấy chàng mới biết vừa rồi mình đã ngồi lên bụng người nọ, nên người đó mới tưởng mình là ma như thế.
Chàng rất tức cười, nhưng không sao lên tiếng biện bạch được, chỉ thấy chân tay mềm nhũn, rồi ngã ngồi xuống đất.
Một lát sau chàng trông thấy ngoài cửa miếu có một cái đầu lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-an-cuu-ky/2211689/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.