“Đúng thế, sao có thể không cứu?” Phong Quân Dương giếu cợt mà cười khẽ, một khi Thái Hưng thật sự rơi vào tay Thác Bạt Nghiêu, nơi hiểm yếu sông Uyển sẽ không cậy nhờ được nữa. Thác Bạt Nghiêu không chỉ có thể xuống thẳng Giang Nam mà còn có thể đoạt thành Nghi Bình trước, biến hai châu Thanh, Ký thành tử địa. Hạ Trăn cũng nắm bắt được điều này nên mới làm thế, buộc chàng không thể không xuất binh. Mà muốn phái binh Tây tiến, nhất định phải đoạt được Tân Dã trong tay Mộ Dung Hằng trước.
Trong tháng Hai, Phong Quân Dương lệnh cho Mạc Hằng dẫn năm vạn đại quân từ Thanh Châu tiếp viện Vũ An, hiệp trợ Trịnh Luân tấn công hai thành Tân Dã, Lam Đồng.
Trịnh Luân đích thân ra ngoài thành đón Mạc Hằng, nói: “Lúc trước Mộ Dung Hằng lĩnh mười vạn đại quân Đông tiến, liên tục công thành đoạt đất, cũng hao tổn chút binh lực. Chỉ có điều bọn chúng thủ thành, vốn chiếm được địa lợi, hơn nữa Tân Dã, Lam Đồng lại hợp thành một góc với nhau, bất kể công nơi nào, chi binh một thành khác tất sẽ mau chóng đến cứu, đến lúc đó quân ta lại hai mặt giáp địch”.
“Đúng thế”, thiên tướng kia đáp, “Tuy giả dạng thành thân binh nhưng khuôn mặt và dáng người vừa nhìn đã biết là con gái, hơn nữa nhìn còn hơi quen, hình như là Linh Tước cô nương của Thanh Phong trại”.
Viên thiên tướng này từng theo Trịnh Luân đánh Nghi Bình, đã từng gặp Linh Tước, nếu y nói giống, hơn phân nửa đó là Linh Tước rồi. Có điều trước đó Linh Tước đi tìm Lục Kiêu, sao giờ lại xuất hiện ở đây? Trịnh Luân bất giác sinh lòng cảnh giác, nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Mạc lão tướng liệu có biết?”.
Thiên tướng đáp: “Ít nhất là biết cô ấy là con gái, bảo cô ấy ở một mình”.
Trịnh Luân mím môi cân nhắc một lát rồi mới hạ lệnh: “Nếu là vậy, ngươi cứ thầm theo dõi cô ta đã, đừng đánh rắn động cỏ”.
Thiên tướng kia lĩnh mệnh rời đi, Trịnh Luân tuy hoài nghi Linh Tước nhưng cũng không tiện vượt mặt Mục Hằng trực tiếp tìm cô, chỉ hôm sau lúc nói chuyện với Mạc Hằng, như có vẻ tùy ý nói: “Mạc lão tướng quân, bên cạnh ngài có một thân binh ta thấy hơi quen, chính là người vóc dáng không cao, da dẻ trắng trẻo, hắn họ Lỗ phải không?”.
Mạc Hằng sững sờ một lúc mới hiểu ra Trịnh Luân đang nói đến ai, không khỏi cười nói: “Đúng là họ Lỗ, có điều đó là một vị cô nương, sao, cậu quen à?”.
Trịnh Luân gật đầu, nói: “Quen, nhưng không biết tại sao cô ấy ở lại cạnh ngài?”.
Mạc Hằng đáp: “Lúc sắp đến đây, Dương Tập phó thác cô ấy cho ta, nói là bằng hữu của cậu ta ở Tụ Nghĩa trại, tuy là một cô nương nhưng lại toàn tâm muốn ra trận giết địch, đến Thanh Châu cũng không chịu ở lại, Dương Tập hết cách, nên mới để sang chỗ ta”. Nói đến đây, Mạc Hằng đột nhiên nhớ ra Trịnh Luân đã từng liên thủ với Tụ Nghĩa trại tấn công Nghi Bình, lại nói, “Cô ấy đã là người của Tụ Nghĩa trại, hẳn là cậu đã từng gặp ở Nghi Bình”.
“Đúng là đã từng gặp ở Nghi Bình”. Trịnh Luân ngừng lại, nói tiếp, “Nhưng cô ấy đã rời Tụ Nghĩa trại từ sớm, đi quan ngoại tìm Lục Kiêu”.
“Lục Kiêu?”.
Giữa chân mày Trịnh Luân hơi cứng lại, nói: “Chính là tướng tiên phong của Thác Bạt Nghiêu, Bộ Lục Cô Kiêu, Lục Kiêu là tên Hán lúc hắn hành tẩu ở Trung Nguyên. Lúc ấy đánh hạ thành Nghi Bình, ta dẫn binh về Thanh Châu, để Tống Diễm và Tụ Nghĩa trại ở lại Nghi Bình. Nghe Tống Diễm nói, Lỗ Linh Tước chung tình với Lục Kiêu, từ trước khi Hạ Trạch tấn công Nghi Bình đã đi quan ngoại tìm Lục Kiêu rồi”.
Nếu trước kia Linh Tước quả thực ở cùng Lục Kiêu, hiện giờ đột nhiên đến đây trong quân, mục đích là cực kì khả nghi. Mạc Hằng nói: “Ta gọi cô ấy đến, hỏi thử xem”.
Ông bảo thân binh tâm phúc đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã dẫn Linh Tước ăn mặc kiểu thân binh tới đây. Linh Tước vừa vào cửa nhìn thấy Trịnh Luân, thản nhiên hành lễ với hắn: “Linh Tước bái kiến tướng quân”.
Trịnh Luân khẽ gật đầu, hỏi thẳng cô: “ Lỗ cô nương, không phải cô ở bên cạnh Lục Kiêu sao? Sao lại đến đây?”.
Linh Tước như đã dự liệu trước Trịnh Luân sẽ hỏi câu này, trầm giọng nói: “Trịnh tướng quân, tôi biết ngài chắc chắn hoài nghi tôi đến làm mật thám cho Lục Kiêu. Có điều, ngài nghĩ sai rồi. Tôi là người Hạ, đến để tòng quân, chỉ là muốn giết địch đền nợ nước, cứu đồng bào khỏi mũi đao ngoại tộc. Về cùng với tôi, còn có cả hai người Ôn đại ca và Đại Ngốc. Ôn đại ca võ công không giỏi, nên ở lại Thanh Châu chỗ Dương tướng quân, Đại Ngốc thì trở thành một tên tiểu tốt trong quân. Bởi tôi là con gái, Dương tướng quân không cho tôi vào quân doanh nên mới phó thác tôi cho Mạc lão tướng quân”.
Cô nói rành rọt lưu loát, không giống như đang nói láo. Trịnh Luân nhất thời không phân biệt được cô thật lòng hay giả dối, cùng Mạc Hằng liếc nhau, bèn nói: “Lỗ cô nương, không phải Trịnh Luân không chịu tin cô, nhưng để an toàn, ta không thể để cô và Đại Ngốc ở trong quân, nhất định phải sai người đưa các cô về Thanh Châu”.
Thần Niên bất giác nhíu mày, nói: “Sao có thể tin ông ta được? Tuy ông ta từng dùng thuốc mở rộng kinh mạch của ta, nhưng ta luyện thành Ngũ Uẩn thần công lại là vì cơ duyên khéo hợp, không phải toàn bộ nhờ ông ta”.
Nàng vốn bị trọng thương, nội công phế hết, sau bị Bạch Chương ma xui quỷ khiến mở rộng kinh mạch, lại trải qua sinh tử, dòng chân khí cuồn cuộn của Ngũ Uẩn thần công mới phục sinh. Nhưng dù là thế, chân khí cũng không tồn tại lâu trong kinh mạch nàng, chỉ khi nào dùng mới có, sau đó liền mất tăm mất tích.
Triêu Dương Tử thân là thầy thuốc, đương nhiên lại càng rõ ràng, nghe vậy bèn nói: “Đúng thế, ta nghĩ Bạch Chương kia có thể cũng dùng thuốc mở rộng kinh mạch sư phụ cô, nhưng Ngũ Uẩn thần công chú ý đến ngũ uẩn giai không, có sự thay đổi giữa ‘có†và ‘không’, nếu không làm được đến ‘không’, cho dù có mở kinh mạch đến tận cùng cũng không thể trường kì chịu được chân khí bá đạo như thế, cuối cùng cũng không tránh khỏi kết cục kinh mạch đứt hết. Thôi, mỗi người đều có cơ duyên của mình, ta đã tận lực, tùy bà ta thôi”.
Nói xong câu này, Thần Niên và Triêu Dương Tử không khỏi cùng trầm mặc, chỉ có Tiểu Bảo không lo nghĩ gì, tuy ngồi trong lòng Thần Niên nhưng lại tò mò nhìn Triêu Dương Tử, ê a với ông, Triêu Dương Tử thấy bé đáng yêu, không nhịn được vươn tay bế bé vào lòng mình, miệng lại hỏi Thần Niên: “Phong Quân Dương thật sự chưa từng đến nữa?”.
Thần Niên lắc đầu nói: “Không đến”.
Triêu Dương Tử thấy hơi bất ngờ: “Quái lạ, hắn mà lại giữ lời thế à? Chẳng lẽ là tập trung đi tranh thiên hạ?”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]