Đầu tháng Hai, Thác Bạt Nghiêu hạ lệnh sai Mục Triển Việt dẫn mình quân Bắc Mạc tiếp tục xuôi Nam tấn công Thái Hưng, còn Lục Kiêu làm hậu ứng cho Mục Triển Việt, dẫn binh vào chiếm giữ Dự Châu.
Bên trong thành Thanh Châu, đám người Phong Quân Dương cũng đã nhận được tin Dự Châu thất thủ. Dương Tập lộ vẻ nghi hoặc, nói: “Dự Châu bị bỏ lại khá kì lạ, với sức lực của Hạ gia, không nên dễ dàng đánh mất Dự Châu như thế, để Khâu Mục Lăng Việt dẫn binh đánh đến thành Thái Hưng”.
Phong Quân Dương sao lại không nhìn ra sự lằng nhằng trong đó, nghe vậy cười cợt nói: “Thành mất rồi còn có thể đoạt lại được, nhưng người chết rồi thì đâu còn kịch mà hát nữa. E là Hạ Trăn cố tình vứt bỏ Dự Châu hòng bảo toàn lực lượng, chờ chúng ta đến cứu viện đấy”.
Dương Tập lặng đi một lát, không khỏi thở dài: “Hành động lần này của Hạ Trăn quá mức mạo hiểm, vạn nhất chúng ta không đến cứu viện, chẳng phải là ông ta muốn ngồi chờ chết sao?”.
Lão tướng Mạc Hằng nghe xong câu này lập tức nói: “Sao có thể không cứu? Chẳng lẽ muốn tận mắt thấy người tộc khác cướp thành trì của ta, tàn sát đồng bào của ta sao?”.
“Đúng thế, sao có thể không cứu?” Phong Quân Dương giếu cợt mà cười khẽ, một khi Thái Hưng thật sự rơi vào tay Thác Bạt Nghiêu, nơi hiểm yếu sông Uyển sẽ không cậy nhờ được nữa. Thác Bạt Nghiêu không chỉ có thể xuống thẳng Giang Nam mà còn có thể đoạt thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-bac-nu-phi/2782853/quyen-3-chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.