Khâu Tam cắn răng mấy cái, giờ mới cứng ngắc ngoái đầu lại nhìn Thần Niên, còn chưa mở miệng đã cười khì, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc vui mừng khi tình cờ gặp lại người xưa, nói: “Ối chao, khéo quá! Lại được gặp Tạ cô nương ở chốn này, gần đây cô có khỏe chăng?”.
Thần Niên không lên tiếng, chỉ đứng đó nhìn y.
Khâu Tam cũng cảm thấy vô duyên, ủ ê gãi gãi đầu, suy nghĩ một phen rồi mới thử hỏi Thần Niên: “Cô nương định đi đâu thế? Có cần tôi phái binh tiễn cô nương không?”.
Thần Niên nghe ra ý của y muốn thả mình đi, liền đáp: “Không cần, cảm tạ”. Nàng nói xong bèn đi ngay, đi được hai bước thì dừng lại, chần chừ một lát mới trở lại chỗ Trịnh Luân, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, không phải ta cố tình làm ngươi bị thương. Ngày ấy ngươi thả ta đi, thực lòng ta cảm kích muôn phần”.
Trịnh Luân cụp mắt xuống, lãnh đạm nói: “Tạ cô nương khách khí rồi”.
Thần Niên gượng gạo mỉm cười, xoay người bỏ đi, nhưng lại chẳng liếc Lục Kiêu lấy một cái. Lục Kiêu nhận ra nàng tức lắm rồi, không dám rầy rà thêm nữa, vội đuổi theo. Hai người một trước một sau đi một mạch hơn mười dặm về hướng Bắc, Thần Niên vẫn không có ý dừng lại, Lục Kiêu đành theo sát kéo lấy tay nàng, nói nhỏ: “Tạ Thần Niên, ta sai rồi”.
Thần Niên lại vẫn giận lắm, dùng sức hất tay hắn ra, mải miết đi tiếp. Lục Kiêu thấy thế, vội vã lách mình chắn trước mặt nàng, nói giọng hối lỗi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-bac-nu-phi/2782726/quyen-3-chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.