Thân thủ của Lục Kiêu và Trịnh Luân đều cực nhanh, trong chớp mắt đã qua lại hơn chục chiêu, thân binh của Trịnh Luân đã giết được bảy tám phần quân của đỉnh Hồ Khẩu, quay đầu lại thấy Trịnh Luân và Lục Kiêu giao đấu với nhau, vội vàng phi một thanh đao về phía Trịnh Luân, hét to: “Tướng quân, đón đao!”.
Trịnh Luân ra một chiêu giả, thừa cơ đón được thanh trường đao, “keng” một tiếng đã chế ngự được loan đao Lục Kiêu vung ra. Dạo này Lục Kiêu tập trung nghiên cứu đao pháp, võ công đã tiến bộ rất nhiều. Mà Trịnh Luân từ thuở nhỏ đã được danh sư dạy dỗ, giờ lại có trường đao trong tay, cũng đảo ngược tình hình chỉ thủ không công lúc nãy, đao nào đao nấy trực chỉ những chỗ hiểm quanh người Lục Kiêu.
Đao pháp của Lục Kiêu uy mãnh cương liệt, mà Trịnh Luân lại chiêu thức ảo diệu, mỗi một chiêu đều có những chỗ mà người thường không ngờ tới. Cả hai đều thuộc dạng ưa tấn công nhanh, ai nấy xem mà hoa cả mắt, ngay cả chiêu thức của hai người đều không tài nào phân biệt nổi.
Thần Niên nhìn Lục Kiêu và Trịnh Luân một chốc, nghiêng đầu nhỏ giọng bảo Ôn Đại Nha: “Dẫn mọi người đi nhanh lên, đi tìm sư phụ ta. Các người về trại trước, không cần chờ ta và Lục Kiêu, trên đường nhớ cẩn thận đám người đỉnh Hồ Khẩu.
Ôn Đại Nha kinh nhạc, Thôi Tập đã tiến lên kéo hắn một cái, thấp giọng nói: “Chúng ta đi mau!”.
Ôn Đại Nha thấy cậu nói vậy, trong lòng tuy ngờ vực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-bac-nu-phi/2782725/quyen-3-chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.