Editor: Hạ Mộc
Ngày ấy ở Thanh Phong Trại, Phong Quân Dương chính là bị châm độc này làm bị thương, hại suýt chút nữa mất mạng. Hiện tại không ngờ kẻ này lại muốn ám toán nàng, Thần Niên nhất thời để bụng thù mới hận cũ, một cước dẫm nát ngực Hắc y nhân, quát: “Nói! Rốt cuộc ngươi là ai?”
Hắc y nhân mới vừa bị Lục Kiêu bẻ gẫy hai cánh tay, giờ phút này đau đến mức không thể nói ra lời. Thần Niên liền quay đầu nhìn về phía Văn Phượng Minh, cười lạnh nói: “Nhị đương gia, ông đã dám đem Tiểu Liễu phó thác cho hắn, thì cũng nên biết rõ hắn là kẻ nào chứ nhỉ?”
Văn Phượng Minh vừa mới được Đan đà chủ giúp, nghe vậy ngậm miệng không đáp. Thần Niên cười lạnh một tiếng, cầm kim thép hướng Trương Khuê Túc hỏi: “Đại đương gia, ông có nhận ra cây châm này?”
Trương Khuê Túc nghe vậy chậm rãi tiến đến, nhận lấy cây kim thép trong tay Thần Niên nhìn kỹ, lại đưa đến mũi ngửi, mặt biến sắc nói: “Là độc châm ngày ấy Trịnh Thống Lĩnh trúng phải!”
Lúc trước Phong Quân Dương giả mượn tên Trịnh Luân tới Thanh Phong Trại, bởi vậy cho tới bây giờ Trương Khuê Túc vẫn nghĩ người trúng độc là Trịnh Luân.
Thần Niên quay đầu nhìn Văn Phượng Minh, lạnh giọng hỏi: “Văn Nhị đương gia, lúc ấy chính ông nói ông không biết Hắc y nhân kẻ đánh lén Trịnh Thống Lĩnh, bây giờ lại muốn nói thế nào?”
Văn Phượng Minh nói: “Ta không biết các ngươi đang nói cái gì!”
Thần Niên cười khẩy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-bac-nu-phi/2782659/quyen-2-chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.