Hạ Trạch không đi thẳng đến bên cạnh xe vội, mà dừng lại ở một quãng xa, bước chân đột nhiên dùng lực, đá mấy cục đá vụn ở dưới đất vào gầm xe. Mấy viên đá va vào gầm phát ra tiếng động, trong lúc người đánh xe còn đang cảm thấy kỳ quặc, thì lại nghe thấy Hạ Trạch dặn dò: “Thắp đèn lên xem dưới gầm xe có chỗ nào khác thường không.”
Người đánh xe chẳng hiểu gì, vôi vàng cầm đèn dầu chui xuống dưới gầm xe, sau đó hét vọng lên từ phía dưới: “Thập nhị gia, trên càng xe có dấu vết bị dao sắc cứa lên.”
“Mấy chỗ?” Hạ Trạch trầm giọng hỏi.
Người đánh xe vội nhìn cho thật kỹ, rồi đáp: “Phía trước có hai chỗ, cách nhau ước chừng tầm một cánh tay.”
Khuôn mặt Hạ Trạch lộ ra một nụ cười rất khẽ, đứng nguyên tại chỗ đưa mắt nhìn bốn phía, cuối cùng tầm mắt rơi xuống chái nhà phía Tây khá gần xe ngựa. Tên hầu bám theo phía sau là người nhanh nhẹn, ghé lại gần thì thầm nói với hắn: “Chái nhà phía Tây là nơi để trữ cỏ khô, bình thường không có người ở.”
Hạ Trạch không nói gì, bước chân hướng về phía chái nhà phía Tây, hắn đứng ngay trước cửa vào, rồi nhấc chân đá bật tung cánh cửa phòng đang khép hờ kia ra, nhưng lại không chịu bước vào, chỉ đứng nguyên tại chỗ nhìn vào phía bên trong tối om nói: “Tạ cô nương, ra đây đi.”
Bên trong vẫn là một mảng tĩnh lặng, ngược lại phía Bắc căn nhà cách đó khá xa lại loáng thoáng vang lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-bac-nu-phi/2782627/quyen-1-chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.