Thần Niên ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong đôi đồng tử đen trắng rõ ràng giống như ăm ắp ánh trăng, sóng mắt long lanh, hỏi hắn: “Chàng cười gì vậy?”.
Phong Quân Dương khẽ mím khóe môi không chịu trả lời, chỉ có bàn tay là lại siết chặt bàn tay nàng thêm chút nữa, kéo bước chân nàng chậm lại. Thần Niên thấy hắn như vậy, trong lòng càng thêm hiếu kỳ, lắc lắc cánh tay hắn truy hỏi: “Nói đi, vừa nãy chàng cười chuyện gì?”.
Phong Quân Dương giãn da mặt ra, nhẹ nhàng trả lời: “Đột nhiên ta nghĩ nàng làm sơn phỉ thật ra cũng có thể coi là rất giỏi.”
Thần Niên bị những lời hắn nói làm cho mơ hồ, thò tay ra kéo hắn dừng lại, ngạc nhiên nói: “Sao lại nói như vậy? Vốn dĩ ta làm gì cũng rất giỏi mà!”.
Phong Quân Dương xoay người lại nhìn nàng, khóe môi không tự chủ được liền cong lên, gật đầu phụ họa: “Ừ, không chỉ có thể cướp của cải, mà còn có thể cướp được cả sắc nữa.”
Thần Niên ngẩn người ra một lúc, rồi mới chợt nhớ tới câu nói lúc ban đầu đầu hắn cúi mình từ trên lưng ngựa xuống hỏi nàng: “Cô nương, cô chỉ cướp của thôi à? Có cướp sắc luôn không?”. Nhất thời khiến nàng vô cùng xấu hổ, nhưng lại không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt hắn, nên mặt dày khiêu khích nói: “Cũng đều là cướp cả thì có làm sao đâu? Chàng có thể làm gì được ta nào? Dù sao hiện giờ chàng cũng chẳng thể đánh thắng được ta.”
Phong Quân Dương cười cười, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-bac-nu-phi/2782505/quyen-1-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.