Chương trước
Chương sau
Trong lòng Phong Quân Dương chợt nóng lên, nhất thời cảm thấy miệng lưỡi khô rang. Chiếc giường đất dưới người dường như cũng trở nên quá nóng, như đang rang nướng khiến hắn bắt đầu thấy khó chịu, cũng có thể do lúc nãy nói quá nhiều, nên giờ giờ ngay cả cổ họng của cũng khô ngứa. Hắn không dám nhìn tiếp nữa, vội quay đầu đi, nhắm mắt lầm nhẩm đọc một đoạn kinh Phật, lúc ấy mới từ từ điều hòa được hô hấp.

Thần Niên ngủ một giấc rất say, lúc mở mắt ra sắc trời ngoài cửa sổ đã sáng rõ. Trong lòng nàng cả kinh, vội vàng ngồi bật dậy từ trên giường đất, lại phát hiện ra chỗ nằm bên cạnh đã trống không. Đang trong lúc kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ, thì giọng nói của Phong Quân Dương từ phòng chính vọng tới, hỏi: “Đã tỉnh rồi à?”.

“Ừ,” Thần Niên vội vàng lên tiếng, bối rối sửa sang lại quần áo, rồi cuống quýt bước từ trên giường đất xuống đi ra khỏi phòng, thấy Phong Quân Dương quả nhiên đang ngồi ở phòng chính, khuôn mặt sạch sẽ, quần áo chỉnh tề, rõ ràng đã rửa mặt chải đầu xong xuôi.

Thần Niên nhất thời hơi lúng túng, nhưng Phong Quân Dương lại giống như không phát hiện ra tâm tình của nàng, không nhanh không chậm nói: “Cô canh đêm cho người ta như vậy, đừng nói là ta có xảy ra chuyện gì, mà có khi ngay cả ban đêm cô bị người ta bán đi mất, sợ là cũng không biết?”.

Thần Niên ngoác miệng ra, nhưng không thể nói được gì, đang trong lúc chần chừ xem lúc này nên tức giận lật mặt hay nên gắng gượng nín nhịn, thì Khâu Tam ở bên ngoài thò đầu vào, ân cần hỏi: “Tạ đại hiệp dậy rồi sao? Có cần tiểu nhân gánh nước cho không?”.

Cơn giận ngập đầu của Thần Niên cuối cùng đã tìm được chỗ để xả, lập tức quay người quát Khâu Tam: “Có ai gọi ngươi vào đâu?”.

Khâu Tam không biết sao mình vỗ mông ngựa lại hóa thành chân ngựa, nhất thời sợ tới mức suýt chút nữa là ngồi phệt luôn xuống đất. Hắn dùng tay vịn lên cánh cửa mới có thể gắng gượng đứng vững được, ánh mắt quét qua một lượt, đột nhiên phúc đến thì đầu óc cũng sáng ra, lập tức nói to: “Đại hiệp, chân tiểu nhân còn chưa bước vào mà, không tính là đã đi vào!”.

Thần Niên tức giận không nói được gì, khuôn mặt bị nghẹn đến sắp tắt thở.

Ở bên này Phong Quân Dương không nhịn được cười, che miệng khẽ ho một tiếng, dặn dò Khâu Tam: “Ngươi đợi ở trong sân đi, có việc gì thì ta sẽ gọi ngươi.”

Có được câu này của hắn, Khâu Tam vội vã lui ra sau. Khuôn mặt Thần Niên vẫn có chút không tự nhiên, thì nghe thấy Phong Quân Dương nhẹ nhàng nói: “Trong nồi vẫn còn đang đun nước nóng, cô đi rửa mặt đi.”

Nói xong liền chậm rãi đứng dậy đi vào phòng phía Đông.

Thần Niên nghi ngờ mở nắp nồi ra xem, thấy trong chiếc nồi to chứa hơn nửa nồi nước nóng, đừng nói là rửa mặt, cho dù là tắm cũng đủ. Nàng pha nước cho vừa, rửa mặt quấy quá cho xong, lại quay về phòng mình thay một bộ quần áo sạch sẽ, rồi mới tới phòng đối diện gõ cửa, hỏi Phong Quân Dương: “Buổi sáng ngươi muốn ăn gì?”.

Một lúc sau, Phong Quân Dương ở bên trong đáp: “Thế nào cũng được.”

Câu trả lời nghe thì có vẻ yêu cầu cực thấp, nhưng đối với đầu bếp mà nói thì lại cực kỳ khó làm. Tài nghệ nấu nướng của Thần Niên vốn dĩ không giỏi, càng không biết phải làm món gì cho Phong Quân Dương ăn. Lúc trước khi Mục Triển Việt còn ở đây, nàng chẳng qua cũng chỉ làm mấy món rau dưa đạm bạc cho hai người ăn qua bữa, lúc Mục Triển Việt không có ở đây, nàng thường xuyên ăn chỗ này uống chỗ kia, ngay cả cơm cũng không thèm nấu.

Nhưng giờ có Phong Quân Dương ở đây, thân thể lại yếu ớt, Thần Niên không thể tùy ý làm bừa được, nhưng bảo nàng nấu những món ăn tinh tế để trị thương bồi bổ sức khỏe cho hắn, thì suy nghĩ một vòng trừ hầm canh gà ra chẳng có món nào khác cả.

Nhưng Phong Quân Dương đã được uống không ít canh gà rồi, Thần Niên nghĩ đi nghĩ lại, tự bản thân cũng phát hoảng vì ngấy thay cho hắn. Nàng đi loanh quanh trong nhà bếp một vòng, lật hết ang gạo rồi giỏ thức ăn lên xem một lượt, nhưng cũng chẳng nghĩ ra được nên làm món gì, đành phải lén lút ra khỏi cửa, gọi Khâu Tam ở đang ở trong sân đến, thấp giọng hỏi: “Ngươi có biết làm cơm không?”.

Khâu Tam không nhìn ra được trên mặt Thần Niên là vui hay giận, suy nghĩ cân nhắc một thoáng rồi trả lời kiểu nước đôi: “Đã từng nhìn người khác làm rồi.”

Nhìn thấy người khác làm rồi, nhưng bản thân lại chưa đích thân làm bao giờ, cho nên có thể biết hoặc cũng có thể không biết.

Thần Niên không muốn phí lời với hắn, trực tiếp hỏi: “Nếu muốn làm những món tinh tế tốt cho việc tiêu hóa, ngươi nói xem làm món nào ngon?”.

Những lời này đúng là đã hỏi khó Khâu Tam, từ nhỏ trong nhà hắn nghèo khổ, lớn lên trong nhà vẫn nghèo khổ, ngoài trừ lúc trên tay trộm được tí tiền mới tạt vào tửu lầu ăn uống qua loa vài bữa, thì nào đã được ăn qua thứ gì tinh tế tốt cho tiêu hóa đâu. Hắn nghĩ đến một món mà trong đầu đã từng được nghe qua, hỏi thăm dò: “Nghe nói những người nhà giàu có đều ăn món gì mà cháo tổ yến, canh hạt sen ấy.”

Hai cái tên này Thần Niên đã được từng được người khác kể cho nghe, nhưng thân thể nàng từ nhỏ đã khỏe mạnh, ít khi ốm đau, có hai lần ăn uống linh tinh bị đau bụng, Mục Triển Việt cũng chỉ làm cho nàng một bát mỳ nước, cũng coi là quá ngon rồi, đào đâu ra mấy thứ cháo tổ yến canh hạt sen ấy.

Khâu Tam đã quen với việc nghe lời nói nhìn sắc mặt, liếc mắt nhìn Thần Niên là biết nàng không biết làm hai món ấy, lại sợ nàng thẹn quá hóa giận, vội vàng bổ sung thêm: “Thật ra những món đó không nhìn thấy thì còn được, chứ làm rồi cũng mất công mất sức lắm. Theo ý tiểu nhân, thì chi bằng đại hiệp cứ hấp một bát canh trứng gà (2) cho vị gia kia, rồi thêm hai giọt dầu vừng vào, thế là ngon rồi!”.

Canh trứng gà lúc nhỏ nàng từng được ăn ở chỗ của tiểu Liễu, có lẽ cũng có thể làm được, nàng nghĩ ngợi một hồi, lập tức đập bàn, nói: “Vậy thì làm canh trứng gà!”.

Hai người cùng bước vào phòng chính, Thần Niên làm, Khâu Tam đứng ở bên cạnh chỉ đạo. Khâu Tam cũng chỉ biết canh trứng muốn hấp cho mềm thì phải cho thêm nước vào, nhưng lại không biết rốt cuộc phải cho bao nhiêu nước thì vừa. Hai người chụm đầu lại thì thầm to nhỏ, nước nhiều thì đập thêm trứng gà, trứng gà nhiều thì lại đổ thêm nước, cuối cùng dùng hết sạch toàn bộ mười quả trứng gà trong hũ, đựng đầy ú ụ trong một cái chậu nhỏ, rồi mới cho vào nổi hấp.

Thần Niên bảo Khâu Tam ngồi ở trước bếp lò để nhóm lửa, còn mình thì thì dùng một cái nổi nhỏ đun lại số canh gà còn thừa, giơ ngón tay ra chỉ chỉ về căn phòng phía Đông, thấp giọng hỏi Khâu Tam: “Ngươi có biết thân phận của hắn không?”.

Khâu Tam gật đầu nói: “Tiểu nhân biết, vừa nãy tiểu nhân còn lấy nước hầu hạ vị gia đó rửa mặt mà.” Hắn dừng lại một lát, rồi lén lút nhìn về căn phòng phía Đông vẫn đang đóng chặt cửa, lại nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: “Tạ đại hiệp yên tâm, vị gia đó có thể coi trọng tiểu nhân, thì tiểu nhân nhất định sẽ không phụ sự tín nhiệm của ngài ấy đâu.”

Thần Niên thầm tặc lưỡi, cũng chẳng biết Phong Quân Dương đã nói sao với Khâu Tâm, mà chỉ mới hai ba câu đã lung lạc được người ta rồi. Nàng đè nén nỗi kinh ngạc trong lòng xuống, nghiêm mặt nói: “Đã như vậy rồi, ta cũng không cần phải nói nhiều với ngươi nữa. Hắn là người giữ chữ tín, chỉ cần đã hứa với ngươi rồi, thì nhất định sẽ không bạc với ngươi đâu. Với thân phận của hắn, việc thêu hoa trên gấm không đến lượt ngươi phải làm, trước mắt có cơ hội tốt tặng than trong ngày tuyết lạnh, ngươi chắc chắn phải nắm cho chặt vào.”

Khâu Tam nghe vậy liên tục gật đầu, hắn vừa rồi lại được Phong Quân Dương chỉ điểm, bèn nhỏ giọng nói: “Tạ đại hiệp yên tâm, tiểu nhân không phải là người không biết tốt xấu, đừng nói là vị gia trong phòng kia, mà Tạ đại hiệp ở đây, tiểu nhân cũng luôn nhớ kỹ ân tình của đại hiệp.”

Thần Niên nghe hắn mở miệng ngậm miệng đều gọi mình là “đại hiệp”, thì thấy có chút không thuận tại, bèn nói: “Về sau đừng gọi ta là đại hiệp nữa.

Khâu Tâm thông minh nhanh nhẹn bèn sửa lại nói: “Tiểu nhân biết rồi, Tạ cô nương.”

Hai người lại tùy ý nói chuyện thêm một lúc nữa, thì đột nhiên Thần Niên từ dưới đất nhảy dựng lên, kêu to: “Ối! Hỏng rồi!”.

*Rửa tay nấu canh: Nguyên văn là “Tự thử trường quần đương lư tiếu, vi quân tẩy thủ tác canh thang”, nghĩa là thân đàn bà mở quầy rượu, vì phu quân rửa tay nấu canh. Câu nói này liên quan đến câu chuyện về Trác Văn Quân và chồng của nàng là Tư Mã Tương Như. Tư Mã Tương Như là nhà viết từ, nhà âm nhạc nổi tiếng thời Tây Hán Trung Quốc cách đây hơn 2000 năm. Là người phóng lãng hào hoa rất mực. Có một lần ông đến ở nhờ nhà người bạn thân của mình tên là Vương Cát. Ở đó có một người đàn ông giàu có tên là Trác Vương Tôn, có cô con gái tên Trác Văn Quân mới 17 tuổi. Văn Quân xinh đẹp khó ai bì kịp, không những giỏi chơi đàn, mà còn có tài làm thơ. Ông vốn định gả con gái Trác Văn Quân cho Nhất Hoàng Tôn, không ngờ lễ cưới chưa thành thì Hoàng Tôn đã mất sớm, Trác Văn Quân trở thành góa bụa, ở lại phụng dưỡng cha. Không lâu sau, Tư Mã Tương Như và Trác Văn Quân đã yêu nhau thắm thiết, nhưng lại bị cha Trác Văn Quân phản đối kịch liệt. Không còn cách nào khác, hai người liền cùng nhau bỏ trốn đến Thành Đô – quê hương Tư Mã Tương Như. Do điều kiện sinh hoạt rất khó khăn, Văn Quân liền lấy đồ trang sức của mình mang theo đi cầm cố để mở một quán rượu, làm kế sinh nhai.

Văn Quân đích thân đứng bán ngoài cửa hàng, còn Tương Như thì đi làm công. Tin này đến tai cha Trác Văn Quân, vì sĩ diện nên ông liền cho trăm người hầu đến nhà con gái mình, rồi cho vàng bạc, lại thêm rất nhiều của hồi môn, từ đó đời sống của hai người trở nên giàu có, an nhàn, có thể uống rượu làm thơ, đàn hát suốt ngày.

Người sau hay dùng câu nói này để hình dung những người con gái vì người đàn ông mình yêu mà sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ, giống như Trác Văn Quân vứt bỏ gia cảnh giàu có đi theo Tương Như mở quán rượu nuôi sống cả nhà vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.