Vẻ mặt Phong Quân Dương có hơi khó chịu, ngẩng đầu quét mắt nhìn nàng một cái, lãnh đạm nói: “Tuy rằng ta đã thất lễ trước, nhưng ta cũng chỉ vì chuyện sống chết trước mắt nên không có cách nào khác, cô tát cũng đã tát rồi, người kéo cũng đã kéo rồi, cũng nên nguôi giận đi thôi?”.
Hắn vừa nhắc đến chuyện lúc trước, trong lòng Thần Niên lại càng bực bội hơn, liền thu ngay nụ cười trên mặt lại, nói: “Ta cũng không phải cố ý trị ngươi, là ngươi không còn chút sức lực nào, mà ta thì lại không thể cõng nổi ngươi, không kéo ngươi đi thì còn biết sao nữa? Có ý tốt lại biến thành lòng lang dạ thú, hay ta nên vứt luôn ngươi làm mồi cho thú hoang thì mới tốt.”
Phong Quân Dương bèn nói: “Cô đỡ ta dậy đi, hiện giờ ta có thể đi được vài bước.”
Thần Niên lạnh lùng liếc nhìn hắn giây lát, rồi cúi người nhét ngọn đuốc vào trong tay hắn, sau đó dùng hai tay đỡ hắn từ dưới đất đứng dậy dựa vào vai mình hỏi: “Thế này có gắng gượng được không?”.
Sắc mặt Phong Quân Dương tái nhợt, nghiến chặt răng gật gật đầu.
Thần Niên trở thành một cái giá đỡ dìu hắn đi chầm chậm về phía trước. Hai ngươi lại đi thêm được một lúc nữa, đã cách xa chỗ vách đá khoảng năm sáu dặm, thì Phong Quân Dương quả thật không thể cố thêm được nữa, mới thấp giọng nói với Thần Niên: “Nghỉ một lát đi.”
Thần Niên cũng đã mệt, bèn tìm một chỗ tránh gió đặt Phong Quân Dương xuống, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-bac-nu-phi/2782457/quyen-1-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.