Năm Hoắc Tạ 11 tuổi, cả nhà Trì Hạ chuẩn bị chuyển tới định cư ở thành phố C. Hoắc Tạ rất buồn rất buồn, cậu mua cả một túi kẹo mashmallow to đùng, ngồi trên sân thể dục của trường cùng với Tiểu Trì Hạ 10 tuổi, anh một miếng em một miếng đút cho nhau ăn. Hoắc Tạ cầm tay Tiểu Trì Hạ: “Kẹo dẻo có ngọt không?”
“Nhoàm nhoàm … ngọt!”
“Anh Tiểu Tạ mua đó!”
Hoắc Tạ tiếc nuối xoa cái đầu xoăn nhỏ: “Vậy Tiểu Hạ phải nhớ anh Tiểu Tạ nhá, được không? Về sau anh Tiểu Tạ sẽ mua càng nhiều càng nhiều kẹo cho Tiểu Hạ!”
Miệng Trì Hạ lúng búng kẹo mashmallow, chỉ có thể dùng hết sức gật cái đầu nhỏ.
Sau đó thời gian nước chảy mây trôi, chẳng mấy chốc đã qua 8 năm, giây phút gặp gỡ ở trường đại học, phản ứng đầu tiên của Hoắc Tạ là nhéo người mình một phát – Đôi mắt to tròn này! Khuôn mặt trứng bóc này! Cái mũi vểnh này! Cái đầu xoăn này! Đây không phải là Tiểu Hạ saoooo, nhìn thái độ của em ấy kích động như vậy, chắc chắn em ấy cũng đã nhận ra mình rồi. Bõ công mình nhung nhớ em vợ nhỏ này bao nhiêu năm nay, từ giờ chúng ta đã có thể bước lên tấm thảm đỏ hạnh phúc rồi (Thật không)!!!
… Giây tiếp theo, trái tim của Hoắc đại mỹ nam liền rơi xuống đất đánh “choang” một cái, vỡ tan tành – hóa ra cái Tiểu Hạ nhận ra không phải anh, mà là thứ trong tay anh … canh thịt dê hầm _(:з」∠)_
Tuy khi ấy cực kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-tinh-tu-mot-chiec-banh-kep-tau/2443433/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.