Trong một lần Trì Hạ và cậu bạn thân trốn học đến một quán bánh kếp Tàu trước cổng trường thì cậu gặp anh. Phải nói là anh vô cùng tuấn mĩ, anh xắn cao tay áo, trưng bày khuỷu tay thẳng tắp thon gọn. Lại còn không cài ba cúc áo đầu tiên, để lộ bờ ngực săn chắc và xương quai gợi cảm, trông thật phong tình. Anh có cần phải quyến rũ đến mức thế không, khiến tiểu mỹ thụ của chúng ta rớt rãi chảy ròng ròng. Nhìn anh thật là quen, hóa ra chính là anh đẹp trai tốt bụng hôm trước đã nhường cho mình cả một bát canh. Giữa chúng ta thật đúng là có duyên nha.
Vậy là Trì Hạ quyết tâm theo đuổi anh. Được bạn bè ủng hộ liền chuyển đến ở chung ký túc xá cùng anh. Ngày ngày mở mắt là thấy khuôn mặt anh, thấy anh đánh răng, thấy anh ăn cơm, thấy anh đi tắm, thật là hạnh phúc nha. Bạn nhỏ Trì Hạ nghiễm nhiên trở thành người lấy cơm chuyên nghiệp, chuyên trách cho Hoắc Tạ, chẳng mấy chốc mà quen luôn cô chủ tiệm bánh kếp. Trông thấy cậu cô liền buông lời trêu chọc, hẹn bao giờ có người yêu thì dẫn qua mời ăn bánh cuộn miễn phí.
Thật là được ăn miễn phí ư, thích chết đi được. Trì Hạ ngại ngùng mà nói: “ Anh có thích ăn bánh kếp Tàu không?” Hoắc Tạ bình thản mà đáp lời: “ So ra thì, tôi có lẽ thích ăn cậu hơn.” Ách, cậu có nghe nhầm không? Thì ra là anh cũng thích cậu, là anh cũng thích cậu như cậu thích anh vậy đó. Thật là tuyệt vời.