Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau đi làm, cậu đã được mở mang hết sức về bản lĩnh bà tám của cô đồng nghiệp.
Quá trình gặp gỡ rất mực bình thường của hai người, từ miệng cô đồng nghiệp liền biến thành “Cô nam quả nam ở cùng một phòng củi khô bốc lửa nhất kiến chung tình”. Tiết mục song ca rất mực bình thường của hai người, từ miệng cô liền biến thành “Phu xướng phụ tùy tình ý miên man mắt đưa mày lại anh anh em em”.
Nếu như cô biết một trong hai đương sự đang ở ngay trước mặt mình, không biết còn có thể mặt mày hớn hở mà nói vậy không. Chu Dận có chút bất đắc dĩ nghĩ.
So với mấy chuyện này cái càng làm cậu thấy chết nhất chính là, cậu phát hiện mình không có cảm giác gì với mấy từ chơi gay công thụ gì đó, cũng không có thôi thúc muốn phản bác lại. Á, nhất định là nghe nhiều quá nên chai lì rồi. Cậu cứ tự an ủi bản thân như vậy đó.
Xế chiều, Chu Dận mang tài liệu đã nhọc nhằn khổ sở đánh máy thật tốt vào văn phòng đưa cho sếp. Núi băng để xấp tài liệu sang một bên, sau đó nhìn chằm chằm cậu hồi lâu.
Chu Dận bị anh nhìn đến hoảng cả lòng, nghĩ nghĩ hôm nay cậu thứ nhất không đến muộn thứ hai không làm chuyện không liên quan đến công tác, sao vẫn đụng trúng nòng súng vậy.
Được một lúc, núi băng mới mở miệng hỏi “Cậu thấy tôi rất giống núi băng sao?”, vẫn là ngữ điệu khô khan ấy nhưng dường như có thêm chút tủi thân?
Không đúng, nhất định là tai mình có vấn đề rồi. Nhưng mà người trước mặt lại hỏi rất nghiêm túc, không giống đang nói đùa chút nào. Chết tiệt, rốt cuộc là tên mất dạy nào để lộ biệt danh núi băng cậu ngầm gọi ra vậy, cậu mà biết thì chắc chắn sẽ %¥#*@ giết chết nó.
Do dự mãi, cậu vẫn quyết định bất chấp nguy hiểm đến tính mạng mà gật đầu, nhưng sau đó lại chân chó bổ sung thêm:
“Dĩ nhiên, tôi biết đây chỉ là bề ngoài thôi. Nội tâm của Hoắc tổng ngài nhất định là vô cùng bình thường, á nhầm, vô cùng rực rỡ tựa ánh mặt trời. Ngài đối với thứ mà mình ưa thích nhất định có sự nhiệt tình cùng cố chấp của riêng bản thân. Bọn họ không hiểu cũng không sao, tôi có thể sâu sắc cảm nhận được sự ấm áp tỏa ra từ người ngài.”
Chu Dận vừa nói đã cảm thấy dạ dày mình quặn hết cả lên, mợ nó còn có thể chân chó hơn được không. Nhưng núi băng nhìn kiểu gì cũng là đang đăm chiêu suy nghĩ, dường như rất hưởng thụ.
Ông trời thương cho tui a, hiện tại cuối cùng cũng biết không có văn hóa đáng sợ biết bao nhiêu. Tính từ hình dung nên nói đều đã nói hết rồi, vậy mà núi băng vẫn chưa có ý cho cậu dừng lại chút nào.
Nếu như tên kia mà ở đây thì tốt rồi, dựa vào trình độ mặt dày của hắn, phỏng chừng không có gì là không nói được. Xì tóp, sao dạo gần đây mình cứ nghĩ đến hắn hoài vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.