Tối đến, các đồng nghiệp bắt đầu lục tục tan ca ra về. Toàn bộ công ty thoáng chốc chỉ còn lại hai người là cậu với núi băng. Mắt thấy thời gian đã hơn bảy giờ rồi mà trên bàn vẫn còn một xấp tài liệu chưa đánh máy, cứ tiếp tục thế này có mà đánh tới sáng mai cũng chưa xong mất. Bực mình hơn chính là, cậu ở đây liều mạng đánh đánh, núi băng lại ngồi trong văn phòng đeo tai nghe chơi máy vi tính, cũng không biết đang làm cái quái gì, nói không chừng là xem phim ngắm gái(1). Thật là càng nghĩ càng thấy thê lương, bụng cậu cũng sôi lên sùng sục rồi. Một lúc sau, cửa văn phòng bật mở, sếp núi băng tay cầm một hộp xốp đi ra, vừa nói với cậu “Hôm nay tới đây thôi, cậu về nhà đi” vừa đưa hộp xốp cho cậu. Trong lòng Chu Dận vô cùng kinh hoàng, lương tâm của ngọn núi băng này tìm được đường về rồi ư, chịu tha cho cậu một lần. Còn hộp xốp này, nếu cậu không lầm thì là đựng cơm nhỉ. Mình trước kia đúng là trách oan anh ta rồi, ảnh là người tốt mờ, còn đặt cơm tối cho mình nữa. Đương lúc cậu chìm vào dòng suy nghĩ tự trách và hổ thẹn của bản thân thì núi băng lại nói thêm một câu, cậu giúp tôi mang túi rác này ra ngoài vứt đi. Nà ní, thế hóa ra đây không phải cho tui á. Mợ nó, tui lúc nãy cảm động cái quần què, đúng là tự mình đa tình. Núi băng quả nhiên vẫn chỉ là núi băng, hừ, méo có nhân tính. Thâm tâm Chu Dận lại thầm mắng chửi sếp thêm lần nữa, thiện cảm trước kia nháy mắt bay mất tăm hơi. Trên đường về nhà, chẳng hiểu sao cậu cứ cảm thấy lòng mình mất mác thế nào đó, nhưng lại không nói được là vì sao. Về đến nhà đã là gần tám rưỡi, cậu lên YY rồi vào kênh của tên nào đó, kinh ngạc phát hiện ra có tận hơn 7000 người ở trỏng, trên khung comment thì đang điên cuồng trượt, đều là mấy từ như “chơi gay”, “công thụ”. Người trên mạch nhanh chóng phát hiện ra cậu, trực tiếp nói một câu “Cục cưng à, em đến rồi”. Quần chúng lại càng comment điên cuồng hơn. Chu Dận lên mạch, cất tiếng chào mọi người, sau đó hỏi đang nói đến đâu rồi. Người trên mạch cười một cách vô cùng đen tối, đáp rằng trước khi em tới bọn anh đang thảo luận về thuộc tính của em. “Thuộc tính gì cơ?” Chu Dận đầu óc mơ hồ. “Bọn họ đều nói em là thụ. Nên sau đó anh mới giải thích với họ, tuy rằng giọng của em rất thụ nhưng thực ra không hề thụ chút nào.” Tên nào đó ý tứ sâu xa nói. “Nhảm nhí, tui vốn không phải thụ!” Năm giây sau. “Không đúng! Tui đâu phải là gay, sao phải phân công thụ cái gì chớ” Chu Dận gào to, suýt chút nữa đã bị tên xảo quyệt này cho vào tròng rồi. “Được rồi cục cưng, em nói không phải thì là không phải. Đúng rồi, vừa nãy có rất nhiều người hỏi chúng ta quen nhau như thế nào đấy” Nhân lúc Chu Dận còn chưa hoàn toàn xù lông, tên nào đó rất thông minh mà đổi đề tài nói chuyện. “Anh nói thế nào” Chu Dận bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành. (1): Nguyên văn là “有色小电影” (hữu sắc tiểu điện ảnh),tui tra nát cái baidu cũng không tìm được rốt cuộc nó là gì. Đa số đều hướng về nghĩa “phim màu” nhưng tui thấy không hợp lý lắm. “Sắc” còn có nghĩa là sắc đẹp nên tui cứ chém đại là “xem phim ngắm gái”. (Thực ra thì tui cứ có cảm giác từ này ám chỉ phim heo:v)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]