Ngày hôm sau, như dự đoán cậu lại đến muộn. Cậu vốn định thừa dịp mọi người không chú ý mà âm thầm đi vào phòng làm việc, sau đó giả vờ như là mình đã đến đây từ sớm. 
Kết quả vừa mới vào tới cửa, phía sau đã có người vỗ vai cậu một cái. Cậu quay đầu lại nhìn. Thần linh hỡi, là núi băng. 
Thế là, trong ánh mắt không lấy gì làm lạ của mọi người, cậu lại một lần nữa theo sếp vào văn phòng. 
Quái lạ, cái ngọn núi băng này hôm nay sao lại đến sớm vậy chứ, có điều tâm tình anh ta xem ra không tệ. Oh no tui nhất định là hoa mắt rồi, núi băng cmn đang nhếch khóe miệng kìa. 
Chu Dận một bên len lén quan sát nét mặt của sếp, một bên lơ đãng cứ máy móc đáp “Vâng” chứ thực ra một câu cũng không chui lọt tai. 
“Vậy cứ như thế đi, vất vả cho cậu rồi.” 
“Vâng. Hả? Vất vả cái gì ạ” 
“Vừa rồi chẳng phải cậu bảo tối nay rảnh sao. Vậy thì ở lại tăng ca đi” 
“Cái gì, tối nay?” 
“Cậu có việc?” 
“Không có không có. Tôi ra ngoài đây ạ” 
Đùa chứ có cho cậu trăm lá gan cậu cũng không dám từ chối núi băng đâu. Nhưng mà tối hôm nay lại có cái buổi làm rõ gì gì đó trên YY, nếu cậu không đến thì chẳng biết thằng chả kia lại nói linh ta linh tinh gì nữa. 
Quên đi, so với danh tiếng trên Internet thì cái mạng nhỏ ở trong hiện thực vẫn là quan trọng hơn. Cậu nghĩ ngợi một chút, tốt nhất vẫn nên yên tâm ngồi tăng ca 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-tinh-den-tu-mot-doan-ghi-am/201453/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.