Phần 2/6
4
Tô Thu Vân nhíu mày: "Miên Miên, đừng nói Tích Tích như vậy. Mấy năm nay là nhà mình có lỗi với con bé."
Giản Bác Viễn giải tán phóng viên và nhân viên trong công ty.
Ông ta đi tới nháy mắt với Giản Miên: "Miên Miên, ở bên ngoài nói chuyện phải chú ý cân nhắc dùng từ. Con có thấy thiên kim nhà ai há miệng ngậm miệng chửi thề không?"
Giản Miên bĩu môi: "Biết rồi, thưa bố mẹ."
Nói xong cô ta lảng sang chuyện khác, thử dò xét nói: "Nếu cô ta đã không muốn trở về nhà họ Giản thì hay là bỏ đi? Ơn sinh thành không bằng ơn dưỡng dục, trong lòng cô ta chỉ coi mẹ nuôi là mẹ thôi. Giống như con ấy, kể cả bố mẹ ruột tìm tới cửa nhà mình, con cũng chỉ nhận hai người là bố mẹ con."
Tô Thu Vân nghe cô ta nói thế thì rất khó chịu, giọng chua lòm: "Sao mà giống nhau được. Bố mẹ nâng niu con từ bé nhưng mẹ nuôi của Tích Tích trông chẳng ra sao thế kia, chắc hẳn ở nhà bà ấy Tích Tích phải thiếu thốn lắm."
Dứt lời, bà ta lật xem album ảnh.
Bức ảnh đầu tiên chụp hồi tôi lên năm, tôi mặc quần áo cũ nát đang giúp mẹ nuôi tách hạt bắp.
Ánh mắt Giản Bác Viễn rơi trên tấm ảnh, hai vợ chồng cay cay chóp mũi.
Tấm hình này khiến bọn họ nhớ tới ký ức trước khi tôi bị bắt cóc.
Tôi ra đời lúc bọn họ vừa lập nghiệp, điều kiện gia đình chưa đâu vào đâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-tich/3495368/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.