Phần 1/6
1
Tôi ngủ thiếp đi trên xe buýt.
Mẹ nuôi Lý Quỳnh Phương lay lay cánh tay tôi, gọi khẽ: "Tích Tích, đến trạm dừng rồi, mau tỉnh lại đi con."
Tôi mở choàng mắt, khung cảnh này sao quen thế?! Trong một khoảnh khắc não tôi như trống rỗng.
Tôi vừa mới nằm mơ.
Mơ thấy anh trai ruột Giản Mặc lái xe tông tôi. Tôi bị đụng bay ra xa khoảng bảy, tám mét, gãy tay.
Giản Mặc bước xuống xe, lạnh lùng nhìn tôi đang nằm sõng soài giữa vũng máu.
Mắt anh ta ngập tràn vẻ hận thù:
"Giản Tích, người nên chết đáng lẽ phải là mày mới đúng. Sao mày lại trở về làm gì? Trả Miên Miên lại cho tao!"
Tiếng đay nghiến của bố mẹ ruột như vẫn còn văng vẳng bên tai tôi: "Nếu như mày không trở về thì Miên Miên đâu có nghĩ quẩn."
Bọn họ hận tôi đến thấu xương.
Nhưng ban đầu rõ ràng là tự bọn họ muốn đón tôi về mà?
Miên Miên là cô gái bố mẹ ruột của tôi nhận nuôi.
Khi còn nhỏ tôi bị bọn buôn người bắt cóc, bố mẹ đau lòng vô cùng.
Anh Giản Mặc đề nghị: "Bố mẹ, dù sao thì cũng không tìm được em gái về nữa. Hay là chúng ta đi trại trẻ mồ côi nhận nuôi một em khác đi."
Bố mẹ nghe theo anh ta, đến cô nhi viện nhận nuôi một bé gái trạc tuổi tôi.
Họ đặt tên Giản Miên với ngụ ý gia đình này sẽ mang lại yêu thương triền miên không bao giờ cạn cho cô ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-tich/3495367/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.