Thân phận của Man Tiểu Nhu, quả thực có thể ví nhưchim sẻ chỉ một bước hóa thành phượng hoàng, một bước bỗng chốc bay lên caochót vót.
Sở phu nhân yêu thương con dâu tương lai, dường như sợnàng chạy trốn mất dạng, mua một đống lớn thuốc bổ cùng quà tặng, toàn bộ đềuđem đến Man gia, to nhỏ đều có phần.
Mà Man Tiểu Nhu lại trong chớp mắt biến thành nhân vậtnổi đình nổi đám nhất toàn thành, từ thân phận nữ nhi của đầu bếp, biến thànhvị hôn thê của Ngũ thiếu gia Sở gia, làm các cô nương khác hâm mộ.
Sở gia vẫn là nhà giàu trong thành Thành Đô, trong đóNgũ thiếu gia là mặt hàng hảo hạng nhất trong mắt của mọi người, ai cũng muốntranh đoạt kết thân cùng Sở gia không nghĩ tới nửa đường ở đâu xuất hiện ra mộttên Trình Giảo Kim, Sở Hòa Khiêm lại có thể kết hôn cùng một cô nương con củamột người bán bánh bao, trong thành không biết có bao nhiêu cô nương gia bởi vìvậy mà khóc ướt khăn.
Cũng vì thế mà Man Tiểu Nhu trở thành mục tiêu cho cácnữ nhân toàn thành căm ghét, thậm chí có thể nói là toàn bộ các tiểu thư quyềnquý. Nhưng đối với loại tình huống này nàng chỉ là cười trừ, còn cảm thấy rấtnhàm chán.
Sau khi trở thành vị hôn thê của Sở Hòa Khiêm, khôngthể tránh khỏi, hai người đương nhiên thường hay ở chung, không phải hẹn đếnquán trà chơi cờ, thì cũng là cùng nhau dạo đường phố, trên đường mọi ngườithường hay nhìn thấy một nam tử nho nhã che chở một nữ tử xinh đẹp tuyệt trầnđi dạo.
Trong khoảng thời gian gặp gỡ nhau, ánh mắt Man TiểuNhu dần dần dừng lại ở trên mặt Sở Hòa Khiêm, thời gian càng lúc càng lâu,thỉnh thoảng bởi vì vài động tác che chở ngẫu nhiên của hắn, đáy lòng lại dânglên một cảm giác xôn xao, nhưng lập tức lại tự đánh mạnh vào đầu mình, tự bảomình đừng bị mê hoặc bởi vẻ bề ngoài của hắn.
Sở Hòa Khiêm nhìn ánh mắt của nàng, không tự giác cànglúc càng trở nên ôn nhu hơn, ở chung càng lâu, phát hiện nàng thật sự thựcthông minh, nếu không phải do hoàn cảnh trong nhà bám trụ nàng, tiền đồ củanàng tuyệt đối không như thế này.
Nghiêm túc xem nàng nhíu mày, dáng vẻ sầu lo, hàm răngtrắng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, tự dưng trong lòng xôn xao, thoáng hiện ý cười,cảm thấy nàng lo lắng như vậy thực đáng yêu.
Nâng tay lên vừa định chống cằm, chợt nghe đến tiếngcười của hắn, Man Tiểu Nhu ngước mắt nhìn về phía hắn, “Cười cái gì?” Rốt cộccó cái gì buồn cười?
Một tay chống lên bàn, ngã người về phía sau, Sở HòaKhiêm vẻ mặt dày, “Cười nàng thật đáng yêu.” Giơ tay nhẹ vuốt đôi má đỏ ửng củanàng, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cánh mũi nhỏ nhắn, dao động ở bên cánh môihoa.
Trong lòng nhảy dựng, cảm nhận được độ ấm ngón tayhắn, nàng nhịn không được trong lòng run rẩy, cảm thấy có loại cảm xúc tê dại,ngoảnh mặt tránh khỏi ngón tay của hắn, “Nhàm chán.” Hừ nhẹ một tiếng, cúi đầuchuyên chú nhìn bàn cờ.
“Ha ha......” Hắn cũng không để ý nàng nói, chỉ cười,ánh mắt lúc nhìn nàng càng thêm mềm mại, thậm chí mang theo nhè nhẹ tình ý màchính hắn cũng không biết.
Cúi đầu hai mắt Man Tiểu Nhu tuy rằng nhìn quân cờ,nhưng khóe môi, quả thật nở ra một cái thực ngọt, cười thực ngọt.
“Thiếu gia.” Phúc Đại cúi thấp người đi vào bên cạnhhai người.
“Ừm?” Vẻ mặt không vui liếc hắn một cái, ánh mắt SởHòa Khiêm lại chuyển đến trên bàn cờ.
“Ngũ thiếu gia, sổ sách đã chuẩn bị xong rồi.” Hôm naylà ngày làm kiểm tra theo định kỳ, mọi thứ đã sớm chuẩn bị tốt, nhưng Ngũ thiếugia còn ở bên cạnh Man cô nương không chịu động đậy.
Đối mặt bàn cờ, Man Tiểu Nhu do dự, mỗi bước cờ đều bịhắn phong kín, một chút cũng không lưu tình nể mặt nàng.
Xem bộ dáng này của nàng, thật ra chắc tốn khoảng mộtthời gian khá lâu mới suy nghĩ ra được, vươn vai lười biếng đứng dậy.
“Tiểu Nhu, nàng cứ từ từ nghĩ, ta đi một lát sẽ trởlại.” Yêu thương vuốt nhè nhẹ lên tóc nàng.
Chụp tay hắn ra, nàng nhìn hắn thè lưỡi, “Nhanh đi.”Một tay còn huơ huơ, giống như ước gì muốn hắn mau cút.
Nhẹ nhướng mày, Sở Hòa Khiêm xoay người đi theo PhúcĐại cùng nhau đi về hướng quán trà.
“Ta cũng không phải ngốc tử.” Cười gian trá, Man TiểuNhu vội đưa tay trộm sửa vài tình thế trên bàn cờ, sau đó cười hì hì đưa tayvuốt vuốt mũi. Lần này nhất định hắn sẽ thua chắc rồi!
Nàng cao hứng không được bao lâu, bỗng dưng tóc bị mộtngười nắm kéo mạnh ngã ra sau, cả người bị kéo đứng bật dậy.
“A!” Bị đau kêu một tiếng, nàng xoay người xem ai dámnắm đầu nàng, kết quả là một nam nhân chưa từng gặp mặt đứng bên cạnh là cônương gia mỹ mạo xinh đẹp.
“Ngươi làm cái gì?” Nàng giận đỏ mặt.
Man Tiểu Nhu dùng sức muốn kéo tóc mình lại, bị kéogiãn da đầu đau nhói, đáy mắt đều có điểm sương mù.
Mỹ nhân này, đúng là lúc trước Nhâm bà mối muốn giớithiệu cho Sở Hòa Khiêm, khuê nữ của Vương gia Vương Phương Hương. Nghe nói SởHòa Khiêm cùng một đứa con gái bán bánh bao đính thân, nàng ta giận đến phátđiên, vẫn nghĩ chính mình rất có hy vọng có thể lên làm Ngũ thiếu phu nhân củaSở gia, không nghĩ tới nửa đường tự dưng lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim.
Vương Phương Hương giẫm chân tiến lên, bàn tay mềm giơlên cao định tát vào mặt nàng, nhưng Man Tiểu Nhu co rụt thân mình lại, tránhđược cái tay kia.
“Ngươi làm gì thế?” Trong quán trà, tiểu nhị nhìn thấytình huống không ổn, một người vội vã chạy vào bên trong cấp báo cho Ngũ thiếugia và các quản sự, những người còn lại đều bước lên phía trước chuẩn bị cứuthiếu phu nhân.
Vô duyên vô cớ bị nắm đầu, lại suýt bị một cái tát.Man Tiểu Nhu tức giận đến xanh mặt, “Ngươi dựa vào cái gì đánh ta?”
Suốt cuộc đời này của nàng, chưa từng bị ai khi dễ đếnnhư thế này.
Vương Phương Hương ngước đôi mị nhãn tà nghễ nhìnnàng, giống như đang nhìn vật gì hèn mọn lắm vậy “Ngươi, tiện nha đầu này, cũngkhông nhìn ngắm lại thân phận chính mình là cái gì, lại dám cùng bổn tiểu thưtranh giành nam nhân?”
Nghe câu nói này, nàng chỉ biết phiền toái này làkhông đáng có, vẻ mặt nghiêm túc, trên gương mặt nhỏ nhắn trở nên lạnh băng, nởnụ cười nhạt: “Ta hoàn toàn không cần tranh giành.”
Bị nàng phang một câu như thế, Vương Phương Hương ghenghét dữ dội. Tiện nha đầu này có ý gì, là đang cười nhạo nàng sao? “Ta khôngmuốn đấu võ mồm với tiện nhân như ngươi!” Mất lý trí vội bước về hướng TiểuNhu.
Nói đùa sao, Man Tiểu Nhu là một chủ nhân tương laicủa quán trà này! Các tiểu nhị trong quán làm sao đứng yên để mặc nàng ta tunghoành, đương nhiên là liều mạng xông đến.
“Bắt lấy con tiện nhân đó cho ta!” Vương Phương Hươngthét chói tai.
Nhất thời trong quán hỗn loạn thành một đoàn, mấy tiểunhị của quán trà cùng người của ả ta đánh nhau thành một khối lộn xộn. Man TiểuNhu chạy vòng quanh bàn, để nàng ta đuổi theo muốn bở hơi tai, ả ta tức giậnđến nghiến răng nghiến lợi.
“Đây là đang làm cái gì?” Sấm dậy đất bằng, một tiếnghét uy nghiêm phẫn nộ vang lên, tất cả mọi người dừng động tác, đồng thời quayđầu nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Sở Hòa Khiêm trên mặt đã không còn vẻ ôn nhu nhã nhặn,bước một bước dài đến bên cạnh Man Tiểu Nhu, sốt ruột nhìn nàng từ trên xuống.
“Nàng không sao chứ?” Một cảm giác bất an lan khắpthân thể hắn, thấy nàng không có việc gì sau, mới chậm rãi buông ra.
Mới vừa rồi hắn cùng Phúc thúc bên trong đang bàn bạcchuyện kinh doanh như thường lệ, nghe thấy tiểu nhị nói có người đang ở phíatrước khi dễ nàng, đáy lòng tức giận khống chế không được vội vã chạy nhanhđến.
“Ừm, ngoài tên kia nắm đầu ta thôi.” Man Tiểu Nhu thầmoán nhìn trừng trừng nam tử kia liếc mắt một cái, xoa xoa da đầu đau nhói, ngaysau đó --
(QH: *thắp nhang* cầu nguyện cho tênkia toàn mạng, Amen)
“A!” Cái tên nam tử dám can đảm nắm tóc nàng, bị SởHòa Khiêm một chưởng đánh bay đi ra ngoài, phát ra kêu thảm thiết.
Ánh mắt hắn trở nên lạnh như băng, khóe miệng nhếch,loáng thoáng, Man Tiểu Nhu thấy đáy mắt hắn chợt lóe lên sự cuồng bạo rồi biếnmất, tâm căng thẳng, vội vã bước nhanh đến bên cạnh hắn.
“Hòa Khiêm!” Nàng quát to một tiếng, kéo lấy cánh tayhắn.
Phúc Đại cũng không biết chạy tới khi nào, nhìn đếnsắc mặt của hắn thì kinh hoàng tột độ, vội vàng kéo lấy cánh tay bên kia củahắn, nhẹ giọng gọi, “Ngũ thiếu gia!”
Cánh tay nhỏ bé run rẩy, Sở Hòa Khiêm ánh mắt lạnh nhưbăng dời về phía mặt Man Tiểu Nhu, một hồi lâu sau, hơi thở lạnh như băng kiamới rút đi, “Ta không sao.” Hắn nhẹ giọng.
Không nghĩ tới...... Hắn lại quan tâm nàng thâm sâuđến như vậy, chỉ là nghe được nàng bị thương tổn, khiến cho bản tính hắn cố chedấu từ rất lâu, thiếu chút nữa bộc phát ra.
Cầm bàn tay mềm của nàng còn hơi hơi phát run, hắn ômbả vai của nàng, trấn an, “Không có việc gì.”
A...... Sợ là thật lâu trước kia, hắn đã đặt nàng vàosâu trong tâm tư của hắn. Năm đó ở trên đường thoáng nhìn thấy nàng, liếc mắtmột cái, chưa từng biến mất trong trí nhớ hắn. Sau đó ở Thành Đô này lại gặpđược nàng, chỉ cần liếc mắt một cái, hắn liền nhận ra nàng.
Bởi vì chính mình động tình với nàng, mới có nhiềuphản ứng như vậy, vì khuôn mặt u sầu của nàng mà không thể an tâm, vì vất vảcủa nàng mà thương tiếc, vì nàng bị người khác ăn hiếp mà giận dữ, tát cả nhữngcảm giác này đều không nói lên sự hữu tình đối nàng sao?
Man Tiểu Nhu nhìn mắt hắn, một thoáng hỗn loạn trongtâm hắn chậm rãi an ổn rơi xuống đất, ánh mắt hắn trong suốt, trở nên như bìnhthường. “Ừm”
Sở Hòa Khiêm ngước mắt ngạo nghễ nhìn về phía VươngPhương Hương thừa dịp loạn muốn chạy, “Vương tiểu thư.”
Nàng ta chấn động, chậm rãi quay đầu nhìn hắn, trênmặt kiều mỵ không có dáng vẻ kiêu ngạo mới vừa rồi, bộ dáng vừa rồi của hắn dọanàng hoảng hốt.
“Ta nghĩ, hôm nay tiểu thư dám can đảm đến khiêukhích, nói vậy thì chuẩn bị tốt tất cả mọi việc đi. Bắt đầu từ hôm nay, phàm lànhững cửa hàng thuộc Sở gia cũng không lui tới hay có bất cứ quan hệ kinh doanhnào với Vương gia, thỉnh chuyển lời của ta đến lệnh tôn một tiếng đi.” Đây làhắn trả thù! Dám đụng đến người của hắn, vậy phải có khả năng gánh lấy lửa giậncủa hắn!
Vương Phương Hương sắc mặt trắng nhợt, vô lực yếu đuốingồi phịch xuống. Thành Đô thành này tất cả mọi kinh doanh lớn nhỏ đều là thiênhạ của Sở gia, các cửa hàng khác đều nhìn sắc mặt của người Sở gia, nếu hắn lêntiếng như vậy rõ ràng là chặt đứt đường sống còn của Vương gia.
“Tiễn khách!” Sở Hòa Khiêm không hề liếc nhìn nàng mộtcái, lạnh lùng phân phó, mang theo Man Tiểu Nhu xoay người rời đi.
Ba ngày sau, tất cả mọi người của Vương gia đều chuyểnra khỏi thành Thành Đô, mà Vương Phương Hương lập tức bị đuổi ra khỏi Vươnggia, không biết đã lưu lạc đi đâu.
Man Tiểu Nhu nháy mắt mấy cái, cố nở nụ cười, khẩntrương trong lòng bàn tay hơi hơi xuất mồ hôi. Từ lúc sinh ra cho đến giờ, chưatừng bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như thế,
Ngồi ở trên bàn tròn trong phòng bếp của Sở gia, theocủa nàng tầm mắt nhìn đi ra ngoài, Trước mắt của nàng có vài người đang ngồi,mà Sở Hòa Khiêm đang ngồi ở bên cạnh nàng, ngồi ở đối diện là Sở phu nhân nàngđã từng gặp qua.
Đúng vậy, tình cảnh này thoạt nhìn, rất giống Hồng MônYến, nhưng không phải, là Sở phu nhân muốn cùng con dâu tương lai bồi dưỡngthêm cảm tình, lải nhải lẩm bẩm mãi với Sở Hòa Khiêm, hắn đành phải mang nàngtrở về.
Sở phu nhân một chút cũng nhìn không giống như ngườiđã hơn bốn mươi tuổi, làn da trắng nõn sáng bóng như cũ, gương mặt rạng rỡ cóthể thấy được lúc bà còn trẻ, nhất định là một mỹ nhân sắc nước hương trời! Lầntrước quá mức ngại ngùng nên không phát hiện, hôm nay nhìn kỹ, phát hiện lôngmi của Sở phu nhân toàn truyền lại hết cho Sở Hòa Khiêm, mà ngồi ở bên cạnh bà,đúng là đại lão gia của Sở gia Sở Trí Mặc.
“Tiểu Nhu, nàng vẫn chưa gặp mặt các người khác trongnhà của ta, ta muốn giới thiệu với nàng, đây là đại ca của ta, đại tẩu còn cócháu ta.” Sở Hòa Khiêm chỉ vào đôi vợ chồng ngồi ở bên phải nàng và hai cái namhài bên cạnh bọn họ.
“Sở đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân.” Man Tiểu Nhumềm nhẹ thi lễ. Sở đại thiếu gia cùng Sở Hòa Khiêm dáng vóc cũng không giốngnhau lắm, có vẻ giống Sở lão gia hơn, thoạt nhìn rất hòa nhã.
“Ai nha, đệ muội không cần phải khách khí như vậy, gọita là đại ca được rồi!” Sở Hòa Kì sang sảng cười nói, đáy lòng thật sự bội phụcnàng. Dám gả cho tiểu đệ vốn giỏi giả vờ nhất trong nhà kia, thật sự là rất códũng khí!
“Đúng vậy, gọi ta đại tẩu được rồi, không cần phảikhách khí như vậy.” Ngồi ở bên người hắn là nữ tử xinh đẹp cười nói, trong lòngthầm nghĩ, dám gả cho tiểu đệ vốn giỏi giả vờ nhất trong nhà kia -- Hòa Khiêm,thật sự là rất có dũng khí!
Thật không hổ là vợ chồng, suy nghĩ đều giống nhau nhưđúc.
“Đại ca, đại tẩu.” Man Tiểu Nhu nhẹ giọng gọi. Đúngnhư nàng suy nghĩ đều là người có tính tình ôn hòa.
“Đây là nhị ca còn có nhị tẩu của ta, bên cạnh là đứabé cưng của họ.” Sở Hòa Khiêm chỉ về hướng người ngồi bên kia.
“Sở nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân.” Sở nhị thiếugia cùng Sở Hòa Khiêm bộ dạng rất giống nhau, ngũ quan của hai người đều thiênvề hướng tuấn tú, chỉ khác một điều là, Sở nhị thiếu gia nhìn qua lạnh nhưbăng, Sở Hòa Khiêm cũng là tràn ngập lo lắng.
“Đệ muội không cần phải khách khí, giống nhau giốngnhau, kêu nhị ca, nhị tẩu thì tốt rồi.” Thê tử của Sở Hòa Già biết thói quencủa trượng phu vốn ít lời, giúp hắn nói chuyện.
Hắn nhìn Man Tiểu Nhu liếc mắt một cái, “Nha đầungốc.” Lạnh lùng nói những lời này.
Không khí nhất thời cứng lại, Sở nhị thiếu phu nhângiơ tay nắm góc áo của trượng phu, trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, “Đừngnói lung tung!” Chỉ nhìn bộ dáng của Hòa Khiêm cười đến tao nhã ôn nhu như vậy,thì đã biết hắn rất xem trong vị hôn thê này, lúc này muốn làm phá hư, chỉ sợkhi Hòa Khiêm trả thù bọn họ gánh không nổi.
Sở Hòa Già hừ nhẹ một tiếng, không nói thì không nói.Hắn nói thế có sai sao?
Sở nhị thiếu phu nhân áy náy nhìn nàng gật đầu, “Đệmuội thật sự là thực xin lỗi, tính tình có nhị ca vẻ, có vẻ...... Hơi thô lỗmột chút.”
Man Tiểu Nhu đại khái đoán được tại sao Sở nhị thiếugia lại nói như vậy với nàng, liếc mắt một cái nhìn người đang ngồi cạnh nàng.“Không quan trọng, nhị tẩu.” Người này nhân duyên thực kém, ngay cả nhị cachính mình đều chịu không nổi dáng vẻ giả tạo bề ngoài của hắn.
“Tốt lắm, tốt lắm, ăn cơm đi.” Sở phu nhân ra mặt hoàgiải, ở bàn dưới nhắm ngay hướng con thứ hai, nhấc chân hung hăng đá một cáithật mạnh.
Ồ? Không phản ứng? Lại đá thêm mấy đá, nhìn thấy conthứ hai vẫn không có phản ứng gì. Kỳ quái, sao lại thế này?
Sở Hòa Khiêm nhìn nàng, “Nương, chân của nhị ca cáchchân con bên trái một chút, nương đừng đá con nữa.”
Sở phu nhân phun thè lưỡi, “Hì hì......” Thì ra bà đánhầm chân của Khiêm nhi, khó trách Già nhi một chút phản ứng cũng không có.
“Hì hì......” Tiếng cười truyền đến, mấy người trênbàn đều cười xòa.
“Ăn cơm đi.” Đứng đầu gia đình Sở Mặc Trí lên tiếng,vung đũa gắp rau, những người khác lúc này mới bắt chước theo.
Dắp một miếng thịt bò để vào trong bát của Man TiểuNhu. “Ăn chút thịt cá vào, chuyện vừa rồi nàng đừng để ý, lời nói của nhị cakhông có ác ý.” Ánh mắt của Sở Hòa Khiêm dường như cố ý vô tình liếc về hướngngười nào đó.
“Huynh nói phải không? Nhị ca?” Giọng nói thập phầnmềm nhẹ, Sở Hòa Già bĩu môi, “Ừm.” Lão ngũ đang cảnh cáo hắn, quên đi, vẫn làđừng đắc tội loại tiểu nhân này.
Man Tiểu Nhu cũng bĩu môi. Uy hiếp này cũng quá rõràng? “Xem ra huynh làm người không được thành công lắm.” Cơm ăn đến một nửa,nàng tựa vào bên tai hắn nhỏ giọng chế nhạo.
Hương vị ngọt ngào của hơi thở nàng thổi qua khuôn mặthắn, Sở Hòa Khiêm bất chợt cánh tay đè trên bàn căng thẳng, không tiếng độngcười nhẹ, “Không phải, bọn họ chính là như vậy, nàng đừng suy nghĩ nhiều.”
Đôi mi thanh tú nhẹ nhướng cao. Nàng không tin! Nhấtđịnh có nguyên nhân gì làm cho không khí giữa các huynh đệ bọn họ có chút gì đólà lạ.
Còn có, nàng cũng không quên, cách đây vài tháng, lúcnàng đến nhờ cậy hắn tìm Nhược Húc, thiếu gia của Cố gia ở đối diện nhìn thấyhắn giống như gặp quỷ vậy.
“Tiểu Nhu, nếu đã đính hôn, vậy để nương tìm một thờigian, nhanh đem con rước vào cửa.” Sở phu nhân từ ở trên trời bay tới những lờinày.
Man Tiểu Nhu đang bưng chén canh nóng mà Sở Hòa Khiêmvừa đưa cho nàng một ngụm, nghe bà nói như thế bị sặc. “Khụ khụ khụ khụkhụ......” Nhất thời ho đến vẻ mặt đỏ bừng, ánh mắt sung huyết.
Hắn một tay vỗ nhẹ phía sau lưng của nàng giúp nàngthuận khí, đem nước trà đưa đến tận miệng của nàng, “Uống miếng nước.”
Thuận theo uống một miệng nước trà, lại khụ hai tiếng,cuối cùng cũng đã đỡ hơn! “Sở phu nhân, khụ khụ, như vậy khụ, khụ...... Như vậycó nhanh quá hay không?” Nàng thầm nghĩ chỉ cần chống đỡ đến khi Băng Nhược Húcchữa khỏi cho Tiểu Tri mà thôi, chứ không định thật sự gả cho tên hồ ly này.
“Đứa bé này, ăn uống phải nên cẩn thận một chút chứ.”Giọng của Sở phu nhân quan tâm trách cứ, “Con gọi ta là gì? Nên sửa lại, từ đâyvề sau giống như Khiêm nhi gọi ta là nương được rồi.” Lại một đứa con muốn kếthôn lão bà, ha ha, là nương, trách nhiệm gì bà cũng đều gánh hết.
Nương nương nương, nương? Man Tiểu Nhu há mồm lại ngậmmiệng, một tay khẽ kéo tay áo Sở Hòa Khiêm, có điểm hoảng hốt. Tại sao hắn mộtchút phản ứng cũng không có?
Cầm bàn tay nhỏ nhắn còn nắm ngay chéo áo hắn, hắn nắmthật chặt, đưa cho nàng một ánh mắt muốn nàng an tâm.
“Nương, con cùng Tiểu Nhu mới đính hôn không lâu, việcnày không vội.” Nhưng hắn không phản đối, tuy rằng lúc ban đầu hắn chỉ muốnnàng ở bên cạnh hắn, nhưng bây giờ ngẫm lại, nếu là có thể ngày đêm đều ở chungcùng một chỗ...
Con ngươi đen hiện lên dục vọng, xoa xoa lòng bàn taymềm của nàng trong tay. Ăn luôn nàng, thực là một ý hay.
Người bên ngoài không thấy được, nhưng Man Tiểu Nhuđều đem những biểu tình trên mặt hắn nhìn thấy rõ ràng rành mạch, hai má hơi hơiđỏ lên. Trong mắt hắn giống như có ngọn lửa đang cháy, làm cho nàng kinh hãihoảng hốt, muốn tránh thoát tay hắn, nhưng lại rút về không được.
Liếc trắng mắt, Sở phu nhân chuyển sắc mặt, “Cái gìkhông vội? Con không vội nhưng ta vội, cứ quyết định như vậy đi, hai ngày nữata sẽ đến nhà cha mẹ Tiểu Nhu nói một tiếng, cùng nhau chọn ngày tốt, tốt nhấtlà ở trước đêm Trung thu đem Tiểu Nhu cưới về nhà, trăng tròn là ý nghĩa muốnngười đoàn viên đó.”
Bà càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý này thật tốt, huống hồ,nên nhanh chóng đem mọi chuyện hoàn thành sớm, để tránh ngày sau phát hiện rabộ mặt thật của Khiêm nhi lại bị dọa chạy mất thì sao.
“Con --” Không biết nên nói gì, Man Tiểu Nhu mở miệngđịnh từ chối, nhưng trong lòng bàn tay căng thẳng, nghiêng đầu nhìn Sở HòaKhiêm, không hiểu hắn tại sao cắt ngang lời nói của nàng.
Bây giờ không phải lúc. Hắn không tiếng động mở miệng,một chữ một chữ chậm rãi nói, để cho nàng nhìn xem miệng hắn chuyển động màđoán lời.
Bây giờ không phải lúc? Vậy khi nào thì mới là đúnglúc? Miệng nàng mấp máy, dùng ánh mắt hung ác nhất trừng mắt nhìn hắn.
Sở Hòa Khiêm thiếu chút nữa bị nàng làm cho bật cười,“Hiện tại thật sự không phải là lúc, Nhược Húc còn chưa tới.” Hắn bắt đầu khátvọng sau khi thành thân là đêm động phòng hoa chúc.
Hắn nói như thế, Man Tiểu Nhu ngập ngừng một chút.Đáng giận! Tên xú nam nhân, nắm chặt nhu cầu cấp bách của nàng hiện tại, làmcho nàng muốn lắc đầu cũng không phải, gật đầu đáp ứng lại không cam lòng, tiếnthối lưỡng nan!
“Trùng hợp Nhược Húc cũng sắp đến, đến lúc đó mờithằng bé cùng tham gia hôn lễ của các con luôn thể.” Sở phu nhân bổ thêm mộtcâu.
Đại thế đã mất... Liếc mắt nhìn tên hồ ly kia cười đếnthoải mái, một cước đá mạnh vào chân hắn, dùng sức đá thật mạnh, Một khi đã nhưvậy, vậy mọi chuyện con nghe theo lời của Sở phu nhân.” Giọng nói của nàng ngọtvô cùng, chỉ là có người biết nàng đang nghiến răng nghiến lợi mà thôi.
Vừa lòng gật đầu, yêu thương gắp thêm một phần nemnướng để vào trong chén nàng. “Mau ăn, mau ăn, đồ ăn đều nguội cả rồi.”
Mãi cao hứng vì cưới vợ được một đứa nữa, Sở phu nhânkhông phát hiện hai người không được tự nhiên cho lắm, nhưng những người kháctrên bàn thật ra đều thấy, cũng thực thức thời không nói một tiếng, ngoan ngoãnăn cơm của bọn họ.
Lại trừng trừng nhìn Sở Hòa Khiêm liếc mắt một cái,hắn chỉ nở ra tươi cười ôn hòa, Man Tiểu Nhu than nhẹ một tiếng. Thượng tặcthuyền!
Kế tiếp, cả nhà rốt cục đã bắt đầu ăn cơm, nhưng làmỗi người khi ăn cơm ...... Tâm tư đều khác nhau.
Sau khi ăn xong, Man Tiểu Nhu đương nhiên khẩn cấp đitheo Sở Hòa Khiêm vào sân nhà hắn.
“Này, nương của huynh vội vã muốn ta gả vào nhà, chếtthật, làm sao bây giờ?” Nàng cũng không nghĩ tới sự tình lại biến thành nhưvậy, Sở phu nhân sao lại nôn nóng đến thế?
“Nàng đừng lo lắng, hôn sự không có nhanh như vậy đâu,Nhược Húc qua mười ngày nữa sẽ đến, đến lúc đó tùy theo tình huống mà định đi.”Sở Hòa Khiêm trấn an nàng nói.
Mười ngày nữa? Nàng nghĩ nghĩ, cũng đúng, động tác củaSở phu nhân cho dù có nhanh như thế nào, cũng không có khả năng trong mười ngàysẽ chuẩn bị xong hôn sự nàng cùng hắn, chỉ là trong làng nàng có chuyện khácnàng quan tâm hơn…
“Đúng rồi, Sở Hòa Khiêm, hôm qua ta đột nhiên nghĩđến, cho dù chúng ta là vị hôn phu thê, Băng Nhược Húc sẽ không thu chẩn kimsao?” Chuyện trọng yếu như vậy, vậy mà nàng đã quên mất.
Mấy ngày nay đều vội vàng cùng hắn cùng nhau chạy tớichạy lui, diễn lại diễn cho người khác xem, vừa ứng phó hắn, vừa ứng phó ngườitrong nhà, đã quên mất chuyện trong yếu nhất là tiền bắt mạch.
Sở Hòa Khiêm âm thầm nở nụ cười. Còn tưởng rằng phảiđợi Nhược Húc đến, nàng mới có thể nghĩ đến chuyện này, không nghĩ tới nàng đãnhớ nhanh như vậy. Hắn lắc lắc đầu, “Không.”
Man Tiểu Nhu thả lỏng cười nhẹ, “Vậy là tốt rồi, hạita lo lắng cả một ngày.” Hiện tại có thể yên tâm, hy sinh của nàng cũng khônglà uổng phí.
“Ý của ta là, không, hắn vẫn sẽ thu.” Hắn cười cườiđánh nát mộng đẹp của nàng.
Ý cười cứng ở khóe miệng, nàng cả người ngây ngốc. Vẫnsẽ thu? Tên kia rốt cuộc là một người như thế nào? Quy cũ chẩn bệnh gì nhiềunhư vậy!
Bình tĩnh nhìn nàng, Sở Hòa Khiêm nhàn nhã một taychống lên bàn. Nàng ngẩn người bộ dáng cũng thực đáng yêu, so với nàng tínhtoán tỉ mỉ bộ dáng còn thú vị hơn rất nhiều.
“Một vạn lượng......” Nàng đi nơi nào tìm? Nhịn khôngđược đau đầu than nhẹ.
Uể oải con ngươi đen chuyển động, tầm mắt bay tới trênmặt hắn, đôi mi thanh tú nhẹ nhướng lên.
“Huynh nhìn vào ta chằm chằm, có phải ý huynh muốn nóicho ta biết, là huynh có biện pháp giải quyết?” Nàng có dự cảm không được tốtlắm.
Sở Hòa Khiêm chậm rãi thu hồi ánh mắt, cúi đầu mangtrà đưa lên miệng nhẹ hớp một ngụm, “Không, cá tính Nhược Húc chính là nhưvậy.” A...... Hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha con mồi đã chạy tới tay?
“Cho dù thân thích cũng không nói tình nghĩa sao?” ManTiểu Nhu chưa từ bỏ ý định hỏi lại.
“Không có.”
“Có thể nương tay chút nào hay không? Ta cóthể trả từ từ?” Sớm biết như thế, nàng năm đó nên đi bái sư học y, làm một đạiphu thật đúng là dễ kiếm tiền thật, chớ trách này giang hồ nhân sĩ đều nói BăngNhược Húc so với lục lâm đạo tặc còn muốn cướp trắng trợn hơn.
“Có thể nương tay chút nào hay không ta không biết,Nhưng trả từ từ… Chuyện đó hình như không có khả năng.” Nếu cho nàng thời gianđể trả dần dần, hắn làm sao đùa tiếp được.
“Bây giờ mà mình đi học y thuật...... Không biết cóđược hay không?” Man Tiểu Nhu thở dài, thì thào tự nói.
“Ta còn có một phương pháp có thể giúp nàng.” Thanh âmcủa Sở Hòa Khiêm từ trên đỉnh đầu nàng truyền đến, làm cho nàng cảm thấy như cóánh hào quang tỏa sáng trên đầu mình. (Ý Nhu tỷ nói là giọng nói của anh nhưphép màu, mà chị nhìn thành hào quang =))
“Là phương pháp gì?” Nàng lập tức hỏi.
“Thì phải là...... Gả làm thê tử của ta.” Từng bướcmột dụ dỗ, muốn làm cho nàng chỉ còn một cách cuối cùng này!
Man Tiểu Nhu vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt và miệng đồngthời há mở thật to, lúc trước nghe hắn muốn giả thành hôn phu thê giả, nhưngcũng không quá mức kinh ngạc, bất ngờ như bây giờ. (Từng bước, từng bước thầm,dụ con dê vào hầm… )
Sở Hòa Khiêm đề nghị, “Gả cho ta, ngày hôm đó tất cảnhững tiền mừng cưới thu được, toàn bộ thuộc về nàng, như thế có thể đủ số màNhược Húc muốn.” Lấy quan hệ của tất cả các người trong Sở gia, ngày hôn lễkhách nhân đến tham dự đều là những thương gia kinh doanh, quan chức, thân phậncao quý… Và đương nhiên hồng bao cũng không thể ít được.
Nàng trong đầu làm một cuộc tính toán thật nhanh, cẩnthận suy tính một lần, hai mắt quả thực muốn phát ra ánh quang mang. Chuyện hợptác lần này rất có lời!!!!
(Hơ hơ, con dê sụp hầm rồi… Amen!)
Ách, nhưng dường như không đúng lắm, tiền biếu khôngphải trọng điểm.
“Này, này có thể hay không rất, rất......” Phương phápnày cũng quá cực đoan một chút đi? Trong đầu đột nhiên một đạo linh quang hiệnlên, nàng phút chốc đứng dậy, thẳng theo dõi hắn mặt.
“Ngươi...... Này từ đầu tới đuôi, có phải là cạm bẫymà huynh cố tình bày ra không?”
Nàng bất chợt nhận ra, càng nghĩ càng giống, chuyệnnày hoàn toàn là do hắn xếp đặt, từng bước từng bước một dẫn nàng vào thế kẹt!
Mím môi cười, Sở Hòa Khiêm đi theo đứng lên, một đôibàn tay to nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
Man Tiểu Nhu có một tố chất khơi gợi dục vọng của namnhân. Nhìn thẳng vào đôi mắt đen của hắn, thân mình chấn động, nàng chưa từnggặp qua hắn dùng loại vẻ mặt này nhìn nàng.
“Nàng không hiểu thực sao? Tiểu Nhu.” Đáy lòng mộttrận mềm mại, hắn bày tỏ ra tâm tình thật tận đáy lòng của hắn nhìn nàng.
“......” Nàng là thật không hiểu! Hắn nói như vậy làcó ý gì? Nàng suy nghĩ như vậy sao?
Một tiếng thở dài mất mát vang lên phía trên nàng, bàntay nhỏ bé nhất thời bị mất đi sự ấm áp, nàng ngẩng đầu lên thấy Sở Hòa Khiêmxoay người đưa lưng về phía nàng, “Ta đã cho là ta biểu hiện thật sự rõ ràng,không nghĩ tới...... A, có lẽ là ta tự mình đa tình.” Hắn cười nhẹ, nhưng trongtiếng cười hòa lẫn sự đau khổ và phiền muộn.
“......” Hắn không làm diễn viên trên sân khấu thậtlãng phí tài năng!! Nhưng mà, sự chua sót trong tiếng cười của, hắn, thật đúnglà làm cho lòng của nàng đau, hắn rốt cuộc là nói thật hay giả vờ?
Nàng không phải hoàn toàn không nhận thấy được, nhưngvẫn tự nói với chính mình, là nàng nghĩ nhiều, nam nhân này cá tính xảo trá nhưvậy, không thể dễ dàng rơi vào trong tay hắn, không thể bởi vì lời hắn nói màtâm động, nhưng không hiểu sao lòng vẫn đau khi nghe nụ cười chua sót đó.
Cười khổ. Man Tiểu Nhu ơi Man Tiểu Nhu, ngươi là điênrồi phải không, lại dám cả gan động tâm với loại nam nhân xảo trá như thế này?Một tay đưa ra phía sau đầu tự cốc mình một cái để cảnh tỉnh, khóe môi nhẹ cườikhổ, than nhẹ một tiếng.
“Ta không ép nàng, nàng về nhà cẩn thận suy nghĩ đi,là ta có dụng ý riêng muốn trói buộc nàng, nếu nàng thực không muốn, ta vẫn sẽgiúp nàng một phen, tiền chẩn bệnh của lệnh muội, ta sẽ giúp.” Cho dù hắn cốtình ép, nhưng cũng dại gì nói trắng ra. ^______^
Những chuyện như thế này đâu cần hắn phải ra mặt,nương đương nhiên sẽ thay hắn thu xếp hết tất cả mọi thứ. Sở Hòa Khiêm mím môicười nhẹ. Hắn muốn nàng! Chỉ cần hắn muốn nàng, nàng sẽ không có thể thoát khỏilòng bàn tay của hắn!
(QH: *thì thầm* giò này có ai thấy sợ sự ‘gian’ củaKhiêm ca chưa ạ?)
Là do nàng làm hại hắn không thể dời đi ánh mắt, là dođôi mắt đẹp của nàng nở rộ ánh sao dụ hắn không thể quên, mấy ngày nay ở chungvới nàng, hắn biết chính mình muốn chính là nữ nhân này, làm cho hắn không thểchuyên tâm làm việc, cứ đứng ở một góc của tửu quán nhìn trộm thân ảnh bận rộncủa tiểu nữ nhân này. Nhìn thấy nàng bị khinh bạc, lập tức trong lồng ngực mộttrận giận dữ âm thầm nổi lên, nữ nhân này!!!
Chỉ là, hắn sợ nhất là nàng không thể chấp nhận bộ mặtthật của hắn, cho nên động tác của hắn phải nhanh một chút, thừa dịp nàng cònchưa nhìn thấy. Trước tiên phải trói chặt nàng vào bên cạnh hắn, như thế, chodù nàng đã biết, cũng không thể rời khỏi hắn.
Man Tiểu Nhu trên đầu toát ra một mảng mây đen. Tênchết tiệt này, như vậy mà còn nói là không ép nàng?
“Sở Hòa Khiêm......” Đây là nàng đang cảnh cáo hắnkhông được làm quá mức.
“Ta đã biết.” Nghe theo lời của nàng vậy, không nênchọc nàng trở mặt, đến lúc đó không biết kết quả sẽ ngược lại? Nên tốt nhất làche giấu một chút. Lời tuy như thế, nhưng trên mặt hắn tươi cười tà khí mườiphần mười, một chút cũng che dấu không được.
“Người nhà của nàng, ta nghĩ...... Chắc chắn là sẽ rấtvui, nàng cũng đâu tốn công phu để thuyết phục bọn họ.”
Sở Hòa Khiêm cúi đầu lại ngẩng lên, lập tức phục hồidáng vẻ công tử tao nhã nho nhã.
“Ha ha, ta cũng nghĩ như thế.” Nàng tuyệt không hoàinghi lời nói của hắn trong chuyện này, lúc trước bọn họ đính thân, nương vì vuiquá vừa cười vừa khóc, cha cùng Tiểu Bác đã ở một bên ôm nhau khóc ròng --
Bởi vì rốt cục có thể thoát ly khỏi ma chưởng củanàng, ai, thật là......
Lạiliếc mắt nhìn tên nam nhân kia một cái đang cười đến thực chói mắt, Man TiểuNhu bưng chén nước trà lên miệng hớp một ngụm. Nàng hiện tại cần dập tắt lửamới được, nếu không, nàng sợ chính mình không kiềm chế được, sẽ lở tay bóp chếtvị hôn phu này.