Chương trước
Chương sau
Cái gì? Đó là nương của hắn? Man Tiểu Nhu kinh ngạc,nhưng nhìn thấy Sở phu nhân mãi nhìn chằm chằm thắt lưng của nàng, theo ánh mắtcủa bà cúi đầu nhìn xuống, một bàn tay to lớn, ngăm đen vẫn còn đặt tại thắtlưng của nàng.
Vội vàng vươn tay đẩy tay của Sở Hòa Khiêm ra, nàngthối lui vài bước, thấy Sở phu nhân vẫn còn mãi nhìn chằm chằm, vì thế lắp bắpchào, “Sở, Sở phu nhân.”
Sở phu nhân tiên sinh nhìn xem nàng, lại quay đầu nhìnxem con, sau đó che miệng cười trộm, người cũng chậm chậm lui ra ngoài, “Cácngươi cứ tiếp tục, tiếp tục, ta không quấy rầy, ha ha.”
Biết bà hiểu lầm cái gì, Man Tiểu Nhu muốn đuổi theođi ra ngoài giải thích, Sở Hòa Khiêm lại đỡ nàng, “Không sao, để ta giải thíchvới nương của ta là được rồi, ta đưa nàng ra ngoài trước.”
“Vậy được rồi.” Suy nghĩ thấy cũng đúng, nếu lúc nàynàng ra ngoài giải thích, chỉ sợ làm cho Sở phu nhân hiểu lầm càng sâu, vẫn làgiao cho hắn nói là tốt hơn.
Theo hắn cùng nhau đi ra cửa phòng, trên đường đi dọctheo hành lang, hai người không nói gì, không khí có chút ngượng ngập.
“Đúng rồi, nàng làm sao có thể biết mà tìm ta để hỏithăm tin tức của Nhược Húc?” Sóng vai mà đi, hắn lơ đãng hỏi.
Man Tiểu Nhu cụp mắt, tà liếc hắn một cái, “Ngày hômqua lúc tôi đến tửu lâu để phụ giúp, một người khách nhân ngẫu nhiên nhắc tới,từng thấy Băng Nhược Húc cùng Lục tiểu thư ở biên quan.” Hắn hỏi như vậy, làmcho nàng cảm thấy, người này không phải ngày hôm qua đã nghe hết cuộc đói thoạicủa nàng và vị khách kia trước tửu lâu chứ?
Tình cảnh mới vừa rồi, cho dù nhìn thế này cũng giốngnhư người này đã chờ nàng đến hỏi thật lâu rồi vậy…………… Quả nhiên, bề ngoài đềulà gạt người
“A, là Quân Nhi đã xuất giá, Nhược Húc rất yêu thươngmuội muội thường hay đến quan ngoại để thăm nàng.” Sở Hòa Khiêm mỉm cười, lạinói: “Nói đến chuyện này, Tiểu Nhu, nàng cũng đã đến tuổi để thành thân, tạisao vẫn chưa lập gia đình?” Hắn làm như vô tình hỏi đến.
Biến sắc, ngũ quan thanh tú xuất hiện một tia khinhmiệt lạnh lùng. “Lập gia đình? Có gì chỗ tốt chứ?” Hừ! Nhân thế bây giờ ai cũngđòi hỏi vinh hoa phú quý, hắn nhắc đến chuyện này, lại nhắc nàng nhớ đến mộttên hỗn đản.
Con ngươi đen buồn bã, “Làm sao có thể nói có chỗ gìtốt? Hay là Tiểu Nhu, nàng đã đính hôn?” Là nam nhân mà hắn đã từng gặp qua kiasao?
Nàng có chút kinh ngạc nhìn về phía hắn, “Ngài làm saomà biết?” Cho dù thần thông quảng đại, chuyện nàng trước kia ở Tế Nam có vịhôn phu, cũng không khả năng biết được.
“Nghe giọng nói của nàng, cho dù đã đính hôn, chắccùng người ấy không tình đầu ý hợp lắm.” Một cảm giác khó chịu dâng lên làm hắnnghiến chặt răng, hai bàn tay hơi hơi nắm chặt.
“Tình đầu ý hợp? Hừ!” Giật nhẹ khóe môi, Man Tiểu Nhuchỉ cần nghĩ đến tên hỗn đản kia là nổi giận tận trời. Không lấy đao chém hắnlà phước tổ tông ba đời nhà hắn, ở đó còn hợp?
“Đã từ hôn rất nhiều năm rồi, ta không muốn nói nhiềuvề chuyện này.” Quên đi, thiên nam địa bắc, muốn chém hắn phải thuê xe ngựa đitìm, chuyện tốn kém thế, nàng không làm đâu.
Từ hôn? Sở Hòa Khiêm nghe được nàng nói như vậy, hàmrăng đang nghiến chặt kia nháy mắt biến mất, “Thất lễ, là tại hạ lắm lời, đãlàm cô nương không vui, nhưng Tiểu Nhu, nàng thực sự không nghĩ đến sẽ gả chongười khác sao?”
“Chờ Tiểu Tri hết bệnh rồi nói sau.” Không chút nghĩngợi, lời này liền thốt ra, nói xong, chính nàng sửng sốt một chút. Kỳ quái,làm sao nàng có thể nói như thế?
“Vậy chúc nàng tìm được lang quân như ý trước.” Chỉcần giải quyết Man Tiểu Tri phải không?
“...” Man Tiểu Nhu nghi hoặc nhìn nụ cười trên mặthắn. Không biết tại sao nụ cười đó dường như có hiện lên bốn chữ -- Không cóhảo ý? ^__________^
Hai người một đường nói chuyện phiếm, trong nháy mắtđã đến cửa lớn của Sở phủ.
“Ngũ thiếu gia, chuyện tìm người Tiểu Nhu xin làmphiền ngài.” Gánh nặng trên vai, giống như đã vơi đi một nửa, nàng cảm thấy cóthể thở phào nhẹ nhõm được rồi.
Mái tóc dài của nàng bị cơn gió thổi tới tung bay rốiloạn, Sở Hòa Khiêm giơ tay nhẹ vén tóc bay lòa xòa hai bên má nàng.
Man Tiểu Nhu chấn động, nhìn vẻ mặt hắn giống nhưkhông có việc gì, sửng sốt một chút, vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Sàm sỡ nàng?
Mặt ngoài làm bộ như không có việc gì, nhưng sâu trongnội tâm hắn, cười thầm sự bối rối của nàng, lại ra vẻ trấn an, “Tiểu Nhu, ngàysau có tin tức gì, ta sẽ đến báo cho nàng hay.”
“Vâng, tôi đây đi trước một bước, Ngũ thiếu gia xinngười dừng bước.” Đối phương giả vờ như không có việc gì, nàng cũng không thểnói gì.
“Đi thong thả.”
Đưa nàng đi ra khỏi cửa, cửa lớn đối diện với Sở giacũng đang mở ra, một đôi nam nữ thong dong đi ra.
Sắc mặt Sở Hòa Khiêm căng thẳng, hơi hơi cúi đầu,không định chào hỏi với người đối diện.
Bộ dáng này của hắn làm cho Man Tiểu Nhu nghi hoặc,“Ngũ thiếu gia, người không sao chứ?” Tại sao sắc mặt dường như đột nhiên trởnên là lạ?
Đôi nam nữ ở đối diện vốn dĩ không nhìn về hướng này,nhưng nghe thấy thanh âm của nàng, bất chợt quay đầu nhìn về phía bọn họ đangđứng.
“Sở, Sở, Sở Hòa Khiêm......” Sắc mặt nam nhân càngngày càng trắng bệch, thậm chí toàn thân đều đang phát run.
Nữ tử đang đứng ở bên cạnh hắn cũng không tốt hơn làmấy, mặt mày cũng trắng xám như xác chết vội vã lôi kéo ống tay áo nam tử, ngaycả câu đều nói không ra khỏi miệng.
Đã để cho người ta nhìn thấy, Sở Hòa Khiêm cũng chỉ hơingẩng đầu nhìn hai người gật nhẹ đầu, “Đã lâu không gặp, Cố thiếu gia, Cố tiểuthư.”
Vị Cố thiếu gia kia nghe thấy hắn lên tiếng, giống nhưnhìn thấy quỷ, ánh mắt trợn trắng, miệng mấp máy hút không khí, ngay cả ManTiểu Nhu cũng có thể nghe thấy thanh âm răng của hắn va vào nhau lập cập.
“Ngài, ngài, ngài, ngài… khỏe chứ, ta, ta, chúng ta cóviệc, có việc, đi trước một bước!” Chỉ vừa nói xong, cũng không chờ Sở HòaKhiêm trả lời, vội vã kéo tay nữ tử bên cạnh, nhanh chân chạy giống như chạykhông kịp sẽ không toàn mạng vậy.
Man Tiểu Nhu buồn bực nhìn bọn hắn, lại quay đầu nhìntiếp theo Ngũ thiếu gia, trên mặt thoáng có ý cười, “Các ngài...... Giao tìnhthật tốt.” Kỳ quái, bộ dáng này thật đúng là không tầm thường.
“Đương nhiên.” Trợn mắt nói dối, hắn cười trả lờinàng.
“Ta đi trước.” Không tin lời hắn nói, nhưng nàng cũngkhông có hứng thú rảnh rỗi đi quản chuyện của người khác, gật nhẹ đầu sau đórời đi.
Nhìn theo Man Tiểu Nhu rời đi, Sở Hòa Khiêm cũng chuẩnbị tiếp tục trở về Du Vân Lâu xử lý sự tình, quay người lại, nhịn không đượccười ra tiếng, “Nương, người đang làm gì vậy?”
Sở phu nhân đã sớm trông mong đang đợi hắn, nhìn contrợn mắt nhíu mày, trên mặt nở nụ cười tặc vô cùng, “Khiêm nhi, vị cô nương mớivừa rồi kia......”
“Nương, người đừng suy nghĩ nhiều quá, vị cô nương kiachỉ là con gái của đầu bếp ở tửu lâu mới, chỉ là như vậy mà thôi.” Thản nhiênnói. Hắn không phủ nhận đối với Man Tiểu Nhu có loại cảm giác nói không nênlời, nhưng... Còn chưa biết, còn chưa biết đó là cái gì? Hắn cũng đang suynghĩ.
Không tin! “Có chắc chỉ như thế không?” Nếu thế saocon lại vén tóc của người ta? Còn dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm vàongười ta?
“Vâng, chỉ là như thế.” Sở Hòa Khiêm cất bước tránhra. Lúc này không đi nhanh còn đợi đến khi nào?
Bà đi theo lên, “Con à, con là do ta sinh ra, con muốnlừa nương, đạo hạnh của con còn non kém lắm, mau nói cho nương biết nhanh thìtốt hơn”.
Kéo lấy cánh tay hắn, bà đương nhiên đâu dễ dàng bỏqua như thế.
“Nương, người đừng náo loạn.” Hắn cũng không dừng lại,liền kéo theo bà đi.
“Nàng tên gọi là gì?” Sở phu nhân hỏi.
“Man Tiểu Nhu. Nương, người đừng xen vào việc củangười khác.” Chỉ biết là không dễ dàng thoát khỏi tay bà như vậy.
“Mấy tuổi? Đang ở đâu? Cảm tình của các con đến thế nào?Khi nào thì nương có thể tới cửa cầu hôn?” Một loạt câu hỏi không ngừng vọt rakhỏi miêng của bà.
Sở Hòa Khiêm thở dài nhìn bà, vẻ mặt thật khổ sở,“Nương, người đừng đi làm người ta sợ, Man cô nương và con, thật sự chỉ là quanhệ chủ tớ thôi, nàng tới tìm con cũng có chuyện nhờ con giúp đỡ mà thôi.”
“Ta không tin, con nói mau! Nhanh lên.”
“Nương, mau buông tay......” âm thanh ầm ĩ của hai haimẹ con càng lúc càng xa, một bóng dáng to lớn đi trước kéo theo bóng dáng thanhtú nhỏ nhắn đi phía sau.
Hạ nhân của Sở gia đứng ở một bên, sớm đã thấy nhưngkhông thể trách, mỗi người đều nhún nhún vai, tiếp tục động tác trên tay.
*****************************
Man Tiểu Nhu thật cẩn thận đỡ Man Tiểu Tri bước vào yquán, vừa đi vào, liền nhìn thấy một người nhìn rất quen mắt.
“Ngũ thiếu gia?” Không nghĩ tới tại đây cũng sẽ nhìnthấy hắn.
Sở Hòa Khiêm đứng ở trước quầy bốc thuốc, nghe thấythanh âm của nàng quay đầu, “Tiểu Nhu.” Cười gọi một tiếng, vội vã băng quabước đến trước mặt nàng, liếc mắt nhìn người đang đứng bên cạnh nàng. “Vị nàylà Tiểu Tri cô nương sao?”
“Xin chào, Ngũ thiếu gia.” Man Tiểu Tri nhìn hắn gậtnhẹ đầu, có chút tò mò đánh giá hắn. Không biết hắn là ai vậy? Hình như gọi tỷtỷ cảm giác rất thân thiết.
“Man cô nương, đại phu đợi ở bên trong.” Người phụtrách tiệm thuốc nói với nàng.
“Chúng tôi đi vào trước.” Man Tiểu Nhu đỡ muội muội đivào bên trong.
Sở Hòa Khiêm cầm lấy gì đó trên bàn, lẳng lặng đứngbên ngoài, vừa lúc có chút tin tức muốn báo cho nàng biết, may mắn chạm mặtnàng tại nơi này, cũng đỡ hắn phải lại đi một chuyến.
“Cái gì? Lại muốn tăng thêm tiền thuốc? Trần đại phu,ngài có thấy là hơi quá đáng không? Lần trước tăng thêm năm trăm quan, lần nàylại tăng thêm năm trăm quan nữa, nếu thế phải hơn mười lượng bạc!” Thanh âm củanàng vang vọng từ bên trong truyền ra ngoài.
“Ta lần trước đã nói, thuốc này rất khó kiếm, mua haykhông mua là chuyện của ngươi, mười lượng hai là mười lượng hai, một quan cũngkhông bớt.”
Một giọng nam khác ồn ào lên giọng.
“Ngươi muốn cướp của sao, rốt cuộc ngươi có phải đạiphu hay không? Chỉ biết vơ vét của cải, lương tâm của ngươi để đâu?”
Man Tiểu Nhu giận đến mức kêu to.
“Ta không biết, dù sao ta nói cho ngươi hay, chính làmười lượng hai, nếu không cần, thì để muội muội ngươi chờ chết đi!” Đối phươngkhẩu khí cao ngạo đáp trả lại nàng. Trong phòng trở nên thanh tĩnh trở lại, chỉchốc lát sau, nghe được âm thanh đầy giận dữ của nàng hét to--
“Ngươi nói gì?” Còn mang theo một tiếng thét chói taikhó hiểu.
Vừa nghe đã biết có chuyện không hay, Sở Hòa Khiêm vộivã tiến vào. Vừa bước vào, hắn đã nhìn thấy Trần đại phu đang cầm lấy tay củaMan Tiểu Nhu, môi còn chu cao cao, muốn khinh bạc nàng.
Trong lồng ngực có cái gì cuồn cuộn dâng lên, mộtluồng tức giận không hiểu từ đâu dâng lên não hắn, hắn tiến lên bắt lấy tênTrần đại phu muốn khinh bạc Man Tiểu Nhu, chém ra một quyền.
Phanh bàng lang! Một khắc trước tên sắc quỷ còn muốnâu yếm, ngay sau đó đã bị một quyền đánh bay đi ra ngoài.
“A!” Man Tiểu Nhu che chở cho Man Tiểu Tri thối lui vềphía sau.
Sở Hòa Khiêm tức giận chưa tan, đưa lưng về phía haitỷ muội, Gương mặt vốn tuấn tú bây giờ trở nên đáng sợ, xanh mét, dáng vẻ dữtợn bước đến sốc lấy tên Trần đại phu đứng lên, hắn sợ tới mức chân mềm nhũn.
“Tha mạng, tha mạng...” Lắp bắp, run rẩy nói, miệngđầy răng và máu phun đầy mặt đất.
Hắn tiến lên vài bước, nhanh chóng tung ra thêm mộtquyền, bộ dáng ngà thường vốn dĩ rất nhã nhặn, nay thoáng chốc bao phủ đầy tàkhí.
“A a a! Giết người!” Trần đại phu kinh hoảng hét to.
Tiếng kêu kia rất là thê lương, Man Tiểu Nhu ngược lạibị vẻ mặt của hắn dọa đến nhảy dựng. Tại sao tên họ Trần này giống như nhìnthấy quỷ?
Sở Hòa Khiêm nhìn bộ dáng của hắn, cười nhạo mộttiếng, thở sâu, dịu đi biểu tình trên mặt một chút, sau đó mới quay người lại,“Nàng không sao chứ?”
Lắc đầu, “Không có việc gì.” Nàng là tức giận và quásợ hãi, không nghĩ tới tên đại phu này lại đột nhiên dám nói với nàng nếu khôngcó tiền cho hắn thận cận một chút thay mười lượng bạc kia.
“Ta đưa các nàng trở về” Sở Hòa Khiêm nói.
Man Tiểu Nhu xem bộ dáng Trần đại phu kia, muốn lấythuốc từ hắn bây giờ e là cũng khó. Dù sao trong nhà vẫn còn thuốc, lần sau sẽđến lấy vậy.
“Vâng.”
Về nhà, sau khi đưa muội muội vào phòng nghỉ ngơi, ManTiểu Nhu mới đi ra, “Đã làm phiền ngài.”
“Không quan trọng, Tiểu Tri cô nương không có việc gìchứ?” Sở Hòa Khiêm mỉm cười, tận trong tâm cảm thấy cử chỉ không khống chế đượcmới vừa rồi của mình cũng có chút kinh ngạc. Hắn lại vì nàng mà lại bộc lộ rabản tính chính mình, a...... Có chút nguy hiểm.
“Mời uống chén trà.” Nàng xem tay hắn liếc mắt mộtcái. Vốn tưởng rằng hắn nhã nhặn ôn nhu, chắc là không hiểu võ nghệ, bây giờ đãchứng minh nàng sai lầm rồi... Khó trách, khi đó hắn có thể trong nháy mắt đãvọt đến phía sau nàng, che chở nàng không để cho nàng ngã.
“Bệnh của Tiểu Tri cô nương, đều là vị đại phu kiaxem?” Cái tên sắc quỷ kia, đã dùng bao nhiêu loại cơ hội như thế này, để ănvụng đậu hủ của nàng rồi?
Chỉ nghĩ đến chuyện này, lửa giận ban nãy đã hạ xuống,bỗng chốc muốn nhen nhóm trở lại.
Man Tiểu Nhu trả lời hắn: “Trong thành Thành Đô, chỉcó hắn mới trị được chứng bệnh này, lúc trước hắn hay đòi lên giá, ta cũngkhông dự đoán được hôm nay hắn lại trở nên như vậy.”
Kỳ thật, vừa rồi nếu hắn không vọt vào, nàng đã cũngđã chuẩn bị định lấy cái chặn giấy trên bàn thuốc đập vào bộ mặt nham nhở củatên sắc quỷ rồi.
“Ngài ở y quán không đi là đang chờ ta sao?”Nàng không ngốc, lúc nàng đến, rõ ràng thấy hắn sắp đi.
“Tiểu Nhu, chuyện nàng nhờ ta vài ngày trước, nay đãcó tin tức.” Không muốn cho nàng tiếp tục truy xét, Sở Hòa Khiêm lập tức đi vàovấn đề nàng quan tâm nhất.
Quả nhiên, Man Tiểu Nhu lập tức dời đi sự chú ý trênngười hắn, “Ý ngài là, đã tìm được người?”
“Đúng vậy, ta nhờ di nương, tìm được Nhược Húc rồi.”Thấy đáy mắt nàng vui vẻ sáng rỡ, cái miệng của hắn bất giác gợi lên một chút ýcười.
“Vậy hắn ở đâu? Ở nơi nào?” Rốt cục, hoàng thiên khôngphụ khổ tâm nhân!
“Ta đã viết thư, mời hắn đến đây một chuyến, vài ngàynữa sẽ đến.” Trên mặt nàng như trút được gánh nặng, làm cho đáy lòng hắn mềmnhũn, lại là loại cảm giác này. 0(^___^)0
“Thật sự là quá tốt, thật sự đa tạ ngài.” Tiểu Tri,rốt cục có cơ hội sống như người bình thường rồi.
Thấy bộ dáng nàng vui vẻ như vậy, hắn vẫn nhẫn tâm nóithật cho nàng biết một chút, "Tiểu Nhu, không biết...... Nàng có biết tácphong hành y của biểu đệ ta không?”
Man Tiểu Nhu cắn cắn môi, “Ta cũng không phải hiểu rõlắm, chỉ biết một điều là tiền chẩn bệnh của hắn… Đều là con số khổng lồ.” Consố khổng lồ vẫn là hình dung dễ nghe, nàng đã từng hỏi thăm qua người giang hồ,người ta nói hắn căn bản chính là đang cướp tiền người khác. >"
Thành Đô thành có rất nhiều cửa hiệu vũ khí và võquán, cho nên trong thành nhân sĩ giang hồ ra vào cũng không ít, có đôi khi cóvài nhân sĩ giang hồ đến cửa hàng của bọn họ, nàng liền thừa cơ hỏi thăm nơi ởcủa thiếu niên thần y.
“Thiếu niên thần y là Nhược Húc vào năm bảy, tám tuổiđã nổi danh, hiện tại nhân sĩ giang hồ đều gọi hắn là Tà Ngọc thần y, Ngọcđương nhiên là chỉ mặt hắn như trong sáng đẹp như ngọc, chữ tà này...... Chỉ cátính hắn.”
Nàng vừa nghe đáy lòng lạnh một nửa. Chữ Tà đặt trướcchữ ngọc, không phải nói tên Băng Nhược Húc này, cá tính thật sự không tốt lắm,một người bất thường như vậy, sẽ chịu giúp đỡ sau?
“Ngài nói với tôi những lời này, nhất định có dụng ý,phải không?” Nàng cũng không cảm thấy hắn là người đơn thuần có hảo tâm giúpđỡ.
Lặng lẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen bình tĩnh nhìnnàng, “Thật ra hắn cũng có một chút quy cũ, thứ nhất, tiền chẩn bệnh là một vạnlượng hoàng kim, Thứ hai, không phải thân thuộc không chữa; Thứ ba, là vấn đềquan trọng nhất…. Tâm tình không tốt không chữa”.
Man Tiểu Nhu cẩm thấy lạnh tận tâm can. Người này đềđiều kiện, vốn dĩ chính là làm khó dễ người khác thôi! Đợi chút.
“Nhưng hắn đã từng chữa trị cho người không phải thânthích!” Nàng đem chuyện ở tửu lâu gặp được Đại Bảo nói cho hắn nghe.
Sở Hòa Khiêm nhẹ khép mắt, che đi ý cười trong ánhmắt, “Chuyện này, lý do hơn phân nửa bởi vì Quân Nhi. Quân Nhi trời sinh tínhthiện lương, cũng bởi muội ấy thấy không đành lòng, mới muốn Nhược Húc giúpchữa bệnh, hơn nữa tâm tình của Nhược Húc lúc đó, chắc cũng tốt lắm.”
Mặt Man Tiểu Nhu đen lại. Chuyện này không phải nóitên kia hoàn toàn không phải không thích chữa bệnh cho người khác, mà ý chínhcủa hắn là lấy điều kiện đến làm khó dễ người ta!
Biểu hiện của nàng đều thu hết vào đôi mắt thâm thúycủa Sở Hòa Khiêm, hắn không tiếng động nhẹ nở nụ cười lúm đồng tiền, một tay ômngực.
Có thể gặp người làm cho tính khí trong lòng của hắnmềm nhũn, còn khơi gợi lên cảm xúc sâu xa trong lòng hắn?
“Tiểu Nhu, nàng có khỏe không?”
Đợi tâm tình nàng trở nên vững vàng một chút, mới mởmiệng, “Ngũ thiếu gia, chẳng lẽ không có phương pháp khác sao? Cho dù có ngàinói giúp tôi cũng không được sao?”
“Ừ. Đây là tính tình của hắn, không có ai có biện phápgì với hắn.” Sở Hòa Khiêm lắc đầu, đem hy vọng mong manh cuối cùng của nàngcũng tiêu diệt sạch, nhưng là hắn nói thật, cá tính biểu đệ chính là như vậy,không có người có biện pháp thay đổi hắn.
Trầm tư trong lo lắng một lát, nàng không tin không cóviệc gì là không có biện pháp, nhất định còn có biện pháp nào khác.
“Trừ phi......”
Man Tiểu Nhu ngẩng đầu nhìn hắn, “Trừ phi cái gì?”
Sở Hòa Khiêm vẻ mặt khó xử thật có lỗi nhìn nàng, “Tacó một phương pháp có thể giúp nàng, nhưng không biết...... Tiểu Nhu nàng cónguyện ý hay không?”
“Ngài nói đi, chỉ cần là có cơ hội, tôi sẽ không buôngtay.” Hắn mười phần có đến chính phần đang chờ những câu nói của nàng phảikhông? Tiểu Nhu thầm nghĩ.
Đây chính là chính nàng nói! Con ngươi đen đầy tà khínháy mắt hiện lên sáng rỡ, “Tiểu Nhu, nếu nàng đồng ý lời của ta, ta đồng ý chonàng mượn thân thể của ta, nàng trước tiên chịu ủy khuất một chút làm vị hônthê của ta.” Giọng nói vừa thành khẩn lại ôn nhu, tự hạ thấp thân thế của mình,nâng cao giá trị của nàng.
Nàng giật mình sửng sốt một chút, “Cái gì?” Nàng khôngnghĩ tới hắn sẽ đưa ra phương pháp này, trong khoảng thời gian ngắn cũng khôngbiết nên trả lời như thế nào.
“Nàng yên tâm, đây chỉ là kế tạm thời để đạt đượcquyền lơi, chỉ cần có quan hệ thân thuộc này, Nhược Húc nhất định sẽ giúp đỡ.”
Sở Hòa Khiêm khuyên bảo, ra dáng như một đại thiệnnhân.
Man Tiểu Nhu ninh mày liễu trừng mắt nhìn hắn. Khônghiểu hắn rốt cuộc đang diễn trò gì? Vô duyên vô cớ đề cập đến phương pháp này,cho nàng là ngu ngốc sao?
“Sở Hòa Khiêm, ý của ngài là gì?”
Đứng dậy đi đến phía sau nàng, thân mình cúi xuống tựavào bên tai nàng, “Ta chỉ là... tận tình giúp đỡ bằng hữu gặp khó khăn thôi.”
Hắn muốn biết, cảm giác được ở chung với nàng, thì hắnsẽ trở nên như thế nào? Một vật nhỏ đáng yêu như thế, không tìm cách giữ chặtbên mình là không được.
Bằng hữu? Có đơn giản như vậy không? Man Tiểu Nhu quayđầu theo dõi hắn, nhìn không thấu ẩn ý trong mắt hắn, đôi mắt long lanh hơi hơinheo lại, đầu óc chạy đua cật lực để đoán xem hắn thực sự muốn làm gì, muốn đùaphải không?
“Được, ngài đã nguyện ý ‘Ủy khuất’ hy sinh, cho mộtbằng hữu như ta, nếu ta không đáp ứng như thế chẳng phải đã phụ lòng ngài sao,cứ định như vậy đi.” Để ta rốt cuộc ngươi định giở trò gì?
“Vậy trưởng bối trong nhà của ngài có tính toán gìkhông?”
Tuy rằng hắn muốn hết lòng giúp đỡ bạn bè, nhưng nàngcũng muốn vì bạn bè mà quan tâm hắn, lần giả vờ này nếu không có người của Sởgia phối hợp mới thành công.
Vì giúp bạn.
“Nàng yên tâm, ta sẽ cùng người trong nhà nói chuyệnngay.” Chỉ sợ nương nghe được quyết định của hắn sẽ cao hứng đến hoa chân múatay ấy chứ, muốn thử sức đùa với hắn sao? Tiểu nha đầu còn quá non kém.
Hắn đã nói như vậy, Man Tiểu Nhu đành nhún vai, “Đước,cứ như vậy đi.” Trước tiên đem bệnh của Tiểu Tri chữa khỏi, còn chuyện giả rồnggiả phượng gì đó để sau hẳng tính, để nhìn thử xem hắn muốn đùa đến mức độ nào.
“Tiểu Nhu, vậy ủy khuất nàng một thời gian.” Chỉ nhưthế thôi thì còn chưa đủ đâu.
Hắn cười ôn nhu đến như vậy, diễn y như thật, nàngđương nhiên cũng không thể thua, vì thế nở rộ một nụ cười mỉm ngọt ngào như hoađáp lại hắn, “Tôi làm sao so sánh được với sự ủy khuất của huynh.” Hồ ly!
“Tiểu Nhu, nếu nàng ta xem là bằng hữu, chúng ta cũngđừng khách khí như vậy.”
“Không phải khách khí, đây là chuyện nên làm, đa tạngài, Ngũ thiếu gia.”
“Từ nay về sau hãy gọi ta là Hòa Khiêm đi, làm gì cóvị hôn thê nào gọi phu quân kì lạ như thế?” Vừa nói, tay hắn cũng vừa đưa vàotay áo lấy ra một vật gói trong một khăn tay thêu màu trắng đưa cho nàng.
Khó hiểu đưa tay tiếp nhận, Man Tiểu Nhu dưới ánh nhìnchăm chú của hắn, thong thả xốc khăn cẩm thêu thủ công tinh xảo lên, nằm bêntrong là một cây trâm bằng vàng đầu hình con bướm đậu trên cánh hoa, vừa thấyđã biết giá trị rất xa xỉ, “Đây là?” Ngay cả chuyện như thế này cũng đã chuẩnbị trước?
Sở Hòa Khiêm giải thích, “Nàng đừng hiểu lầm, cây trâmnày coi như là tín vật đính ước của chúng ta, là hôm qua trùng hợp định mua chotặng đại tẩu ta, vài ngày nữa là sinh nhật của tẩu ấy, may mắn vừa lúc thíchhợp để tặng nàng, nàng không ngại chứ?”
Như thế nào lại có chuyện trùng hợp đến như vậy? ManTiểu Nhu nghiêng đầu nghi hoặc, trong đầu cảm thấy là lạ, nhưng có một cảm giácngọt ngào lướt qua.
Nàng cười nhận lấy kim trâm này. Món quà có giá trịnhư vậy, không nên khách khí.
“Hai ngày nữa ta liền thỉnh nhân tới cửa đề đính hônsự, nhà ngươi lý bên kia, không có vấn đề chứ?”
Muốn thực sự đùa đến như vậy? Hai người thật đúng làmuốn đính thân? “Ngài xác định thật lòng muốn như vậy?” Ý của nàng là hỏi ngàithực sự muốn đùa chuyện lớn đến như vậy?
“Nàng sợ sao?” Ánh mắt của Sở Hòa Khiêm chuyển độngkhắp gương mặt non mềm của nàng, cười nhẹ.
Bên tai truyền đến trầm thấp tiếng cười hùng hậu củahắn, nhìn kim trâm xinh đẹp nằm trên tay, Man Tiểu Nhu suy nghĩ một chút, “Chờđêm nay, khi cha và nương của ta trở về, ta sẽ đề cập đến chuyện này.” Đem kimtrâm đặt lên bàn, sau đó đưa tay tháo chiếc vòng bằng vàng trên cổ tay đưa chohắn.
“Kim khóa phiến này, là lúc ta mới sinh ra, cha ta đãđặc biệt tặng cho ta, bây giờ coi như thành vật đính ước cho ngài vậy.”
Muốn khiêu khích nàng. Nàng Man Tiểu Nhu đời này ngoàibệnh tình của Tiểu Tri ra, những thứ còn lại nàng chưa biết sợ là gì.
Sở Hòa Khiêm đưa tay nhận lấy, kim khóa phiến hắn nàyhắn nhìn kĩ, thủ công cũng khá khéo léo, và đặc biệt nó còn mang theo hơi ấmcủa nàng, lòng bàn tay khép chặt lại như muốn giữ lấy hơi ấm còn vương trên đó:“Ta sẽ giữ gìn nó thật kĩ.”.
Niềm vui sướng mãnh liệt cố kiềm chế mà không được vẫnhiển hiện trên gương mặt hắn, làm cho ngũ quan hắn lóe ra tà khí, trong khoảngthời gian ngắn, theo dõi hắn nhìn thấy Man Tiểu Nhu có một chút sợ run.
Phát hiện thấy biểu tình của nàng khác thường, hắn cúiđầu cầm kim khóa phiến cẩn thận thu vào trong lòng chính mình, đợi cho bìnhtĩnh lại, hắn mới ngẩng đầu lên, trên mặt đã phục hồi lại vẻ ôn hòa nàng thườngthấy.
“Mọi chuyện khác cứ để ta sắp xếp, tất cả cứ y theo kếhoạch mà tiến hành.”
“Vậy ủy khuất ngài rồi.” Dù cố che dấu nhưng vẫn để lộra, mới vừa rồi liếc mắt một cái, tuyệt đối không phải nàng nhìn lầm biểu hiệntrên mặt hắn.
Sở Hòa Khiêm trả lời nàng bằng một nụ cười tươi thậtto, “Đúng vậy, ngày sau... Ta cũng sẽ phải nhờ nàng.”
Ban đêm, chờ sau khi Man đại đầu về nhà nghỉ ngơi, ănxong cơm, Man Tiểu Nhu lúc này mới đem chuyện buổi sáng nàng cùng Sở Hòa Khiêmquyết định nói ra, nhưng mà nàng khong nói hết tất cả mọi chuyện.
“Cái gì?” Mọi người Man gia ngoài nàng ra, cùng nhauhoảng hốt kêu lên.
Nàng nhất nhất đảo qua những gương mặt trước mắt, từcha, nương đến Tiểu Tri, Tiểu Bác, mỗi người đều là một bộ dáng kinh ngạc khôngdám tin.
“Tiểu Nhu, con, con vừa mới nói cái gì?” Man đại đầukhông tin chuyện mình vừa mới nghe được.
“Cha, người không nghe lầm, con nói con cùng Sở giaNgũ thiếu gia tình đầu ý hợp, huynh ấy nói vài ngày nữa sẽ đến nhà chúng ta xincầu hôn.” Vốn dĩ nàng là muốn đem hết thảy tình hình thực tế nói ra, nhưng sợsẽ làm Tiểu Tri khổ sở, cho nên vẫn là quyết định dấu đi phần quan trọng nhất.
“Như thế nào đột nhiên như vậy?” Ông ngây ngốc. Nữ nhivào lúc nào cùng người ta tình đầu ý hợp? Người làm cha như ông tại sao cho tớibây giờ chưa thấy qua?
Man đại nương tuy rằng kinh ngạc, nhưng rất lạc quan.Bà vốn dĩ còn vẫn lo lắng Tiểu Nhu đã sắp mười chín tuổi, sẽ bị người ghét bỏ,không nghĩ tới là có nam nhân điều kiện tốt như vậy thích Tiểu Nhu nhà mình.
Man Tiểu Tri kinh ngạc, nhưng cảm thấy có điểm khôngthích hợp, “Là vị công tử buổi sáng đưa chúng ta trở về sao?” Nàng cảm thấythái độ vị công tử kia đối với tỷ tỷ hình như không được bình thường, nhưngtình đầu ý hợp? Hình như không đúng lắm?
“Là huynh ấy.” Man Tiểu Nhu chống cằm.
“Con và Ngũ thiếu gia có gặp mặt nhau sao?” Làm chavẫn là thực hoài nghi.
“Chúng con đã chạm mặt rất nhiều lần, buổi sáng hômnay Ngũ thiếu gia đúng lúc gặp con bị phiền phức, sau đó huynh ấy đưa con vềnhà, chúng con lúc này mới rõ tình cảm của nhau.” Nàng cố gắng làm cho chínhmình có bộ dáng ngượng ngùng.
“A? Ra là vậy?”
Nàng gật gật đầu, “Vâng, đúng vậy.” Nhìn thấy cha vẫnthực buồn bực, nàng vội đưa tay vào trong áo, lấy ra một vật, “Cha, người xem,đây là Hòa Khiêm tặng cho con làm vật đính ước.”
“Cây trâm đẹp quá, nhất định là thực quý.” Man TiểuBác mắt kim quang lòe lòe, cùng đại tỷ làm việc lâu ngày, hắn cũng nhiễm tínhtình yêu tiền giống đại tỷ --. 0(^___^)0
Man đại nương vui mừng gật đầu lia lịa, “Thật tốt quá,rốt cục nương không cần lo lắng hôn sự của con nữa rồi.” Bà từng gặp qua Sở HòaKhiêm một lần, là một đứa nhỏ thực ôn nhu, cùng Tiểu Nhu rất xứng đôi.
Man đại đầu gãi gãi đầu, “Cha sẽ không phản đối, chỉlà, Tiểu Nhu chính con cũng hiểu rõ mà phải không? Lần đính hôn này không giốngchỉ phúc vi hôn lần trước, chỉ có vài người biết mà thôi, muốn cùng công tử phúquý người ta kết thân như vậy, cả tòa thành Thành Đô mọi người sẽ biết, đến lúcđó muốn bứt ra, sẽ gặp khó khăn lớn.” Ngụ ý, nói hôn sự lần này nếu gặp chuyệnkhông may như lần trước sẽ không dễ dàng giải quyết như vậy.
Man đại nương nhấc tay đánh nhẹ vào cánh tay củatrượng phu một chút, “Huynh thật là, sao lại thế này? Tại sao nói chuyện từ hôntrước chuyện vui như thế này? Muốn rủa con như vậy sao.”
“Ta không phải có ý đó, nàng đừng tức giận.” Ông sốt ruộtnói, biết thê tử tức giận.
Bà hừ nhẹ một tiếng, không để ý tới ông, cầm lấy taycủa con gái, “Tiểu Nhu, nương thực vui vẻ, con muốn hạnh phúc, nương nhìn thấyđược, vị Sở thiếu gia kia là người tốt.”
Man Tiểu Nhu mỉm cười, “Nương, con biết.” Tuy rằngnàng đến bây giờ vẫn chưa hiểu rõ ý đồ của hắn, nhưng nói thật, chính mình cũngkhông chán ghét khi hắn có chủ ý đính hôn này, thậm chí đáy lòng lại có một tiavui sướng?
Lắc lắc đầu, nàng vỗ vỗ vào mặt mình. Như thế nào lạitới nữa? Man Tiểu Nhu! Ngươi phải nhớ kỹ, Sở Hòa Khiêm không phải là một ngườiđơn giản, không thể bị vẻ tuấn tú bên ngoài của hắn mê hoặc được!
Ban đêm, Man Tiểu Nhu mới nằm đến trên giường, chợtnghe Man Tiểu Tri mở miệng
“Tỷ”.
Nàng xốc chăn lên, đến nằm bên cạnh muội muội, “Saovậy? Trễ như thế còn chưa ngủ?” Cẩn thận nhìn xuống chăn của muội muội có vững chắc haykhông.
“Muội ngủ không được.” Đưa lưng về phía nàng, Man TiểuTri chậm rãi xoay người, nhìn nàng.
Man Tiểu Nhu cười vươn tay vỗ vỗ mặt của nàng, “Cần tỷhát một chút dỗ muội ngủ?” Nàng cảm thấy ánh mắt Tiểu Tri nhìn mình, dường nhưcó điểm là lạ.
Cụp mắt xuống, nhìn ngực chính mình, nhẹ nhàng thởdài, “Tỷ, tỷ thành thật nói cho muội biết, tỷ cùng Ngũ thiếu gia đính thân, cóphải vì bệnh của muội không?” Nàng suốt cả đêm suy nghĩ thật lâu.
Nghĩ như thế nào đều cảm thấy không thích hợp, cho dùbuổi sáng chính tai nàng đã nghe thấy Ngũ thiếu gia kêu tên của tỷ tỷ thật sựthân thiết, nhưng cảm giác hai người này, cũng không giống như đang yêu đốiphương.
Thân mình cứng đờ, không nghĩ tới muội muội lại đoántrúng, Man Tiểu Nhu vội vã làm khuôn mặt tươi cười, “Muội suy nghĩ nhiều quá,tỷ cùng Hòa Khiêm thật là tình đầu ý hợp.”
“Tỷ, tỷ đã vì muội đã hy sinh rất nhiều, muội khôngmuốn ngay cả tương lai của tỷ, cũng phải hy sinh cho ta luôn.” Bao nhiêu đêm,nàng hận chính mình không có sức lực, bởi vì chính mình liên lụy toàn gia, cũngđã làm nhân duyên tốt của tỷ tỷ.
“Muội không cần suy nghĩ nhiều, tỷ sẽ không làm chuyệnđiên rồ.” Thật là tiểu cô nương am hiểu ý người! Nàng yêu thương ôm chặt muộimuội. Nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn Tiểu Tri đi, nhất định phải cứu nàng!
“Vâng......” Chỉ hy vọng như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.