'Vương gia ! Người sao vậy ?
"Hoàng huynh hạ chiếu cho bổn Vương xuất chinh biên ải".
Điền Lang nhíu mày "chuyện này...thế khi nào Vương gia xuất binh ?"
"Hai hôm nữa !"
'Thuộc hạ đi ra sau hậu viện tưới rau đây !
"Ngươi thích trồng trọt đến như vậy, hay là để bổn Vương phê duyệt cho ngươi quay trở về quê hương trồng rau ?"
Điền Lang khựng lại "Vương gia, con người sống ở đời...ai cũng có ước mơ mà Vương gia".
"Vậy ước mơ của ngươi là cầm cuốc chứ không phải cầm kiếm sao ?"
Điền Lang nheo mắt "mình chỉ nói dối thôi mà, ai đời một người suốt ngày chỉ biết đấm đá như mình mà lại thích cầm cuốc, chẳng qua là mình muốn vào rừng báo tin cho Vương phi mà thôi !"
"Bổn Vương phát hiện gần đây ngươi rất lạ. Đang giấu giếm bổn Vương chuyện gì đây ?"
'Ơ...không, thuộc hạ nào dám !
"Nói..."
Điền Lang giật mình "Vương gia !"
"Đang giấu bổn Vương chuyện gì ?"
Điền Lang gãi gãi đầu mũi "Vương gia, người có còn nhớ đến cái tên Giản Thuệ không ?"
"Giản Thuệ ?"
'Đúng vậy'
Tiêu Thần lắc đầu !
'Vậy Vương gia còn nhớ vết thương ở cổ tay Vương gia vì sao mà có không ?
Tiêu Thần nhìn vào vết thương ở cổ tay mình rồi lại lắc đầu "bổn Vương không nhớ !"
Điền Lang bất lực thở dài "Vậy là xong rồi, Vương phi của tôi mệnh thật khổ mà!"
"Vương phi của ngươi sống trong vinh hoa phú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-thue-nguoi-vo-bi-lang-quen/3628614/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.