'Vương phi, phía trước có căn nhà hoang. Người vào đó ở tạm một thời gian nhé ! Sau này mọi thứ ổn định, Điền Lang sẽ đến đón người.
- Ta cảm ơn cô nhiều lắm Điền Lang !
Điền Lang xuống ngựa đẩy cửa đi vào bên trong ngôi nhà, kiểm tra một vòng...thấy đúng là một căn nhà bỏ hoang nên khẽ gọi Giản Thuệ "Vương phi, người nhanh vào đây !"
Giản Thuệ đi đến bên cạnh Điền Lang "đúng là căn nhà này đã bỏ hoang khá lâu, ta sẽ ở lại đây".
Điền Lang cầm lấy cây chổi quét hết lớp mạng nhện xuống, và cả bụi bặm xung quanh.
Ngươi để đó ta làm.
Điền Lang đưa tại nải cho Giản Thuệ "Vương phi, vì đi vội quá nên thuộc hạ không kịp mang theo thứ gì...ở đây chỉ có chút lương khô và lộ phí, người hãy cầm lấy".
Giản Thuệ rơi nước mắt "ngươi thật tốt với ta, ân tình này ta nguyện sẽ ghi nhớ !"
Điền Lang mỉm cười "biết Vương phi thích trồng trọt, Điền Lang có để vào tai nải một ít hạt giống".
Giản Thuệ phì cười "ngươi thật chu đáo".
'Không còn sớm nữa, thuộc hạ phải quay trở về phủ, tránh Thái hậu nghi ngờ.
- Ngươi đi đường cẩn thận !
'Vương phi bảo trọng
Ngay lập tức Điền Lang thúc ngựa phi nhanh vào sương mù.
Giản Thuệ đứng trông theo cho đến khi Điền Lang khuất dần sau đỉnh núi bên kia. Quay lưng đi vào nhà.
Trời đã sụp tối, giữa nơi núi rừng hoang vu này càng trở nên vắng lặng tiêu điều.
Giản Thuệ thắp lên ngọn nến, ánh sáng mờ ảo của ngọn nến khiến cho căn nhà nhỏ nơi núi rừng hoang vu ấm áp hơn rất nhiều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]