Núi non trùng trùng, sương mù dày đặc khắp ngọn núi cao. Tiêu Thần rong ruổi khắp nơi để tìm được loài hoa mà đạo lão miêu tả, đã hai ngày trôi qua vẫn chưa thấy được loài hoa ấy.
“Ông trời ơi, ông đừng trêu ngươi nữa”.
Nghe xa xa có khúc hát ngân nga của một ông lão “lão tiều phu nhớ núi, tìm lên núi…lãng trong sương mù tiếng ngâm nga…hỏi lão bao nhiêu tuổi, lão trả lời rằng…ta không nhớ…”
Tiêu Thần nhíu mày “nơi núi cao hiểm trở này sao lại có người qua lại chứ?”
Tiếng ngâm vẫn vang vọng cả núi rừng.
‘Xuân hạ thu đông…bốn mùa…’
Tiêu Thần lần theo tiếng ngâm, một lúc sau thì đến bên bờ suối, thấy trong mắt mình là bóng dáng của một ông lão tóc bạc lưng còng, bên cạnh ông là gánh củi. Tiêu Thần cất giọng hỏi “thưa lão, cho tôi hỏi chút việc có được không?”
Ông lão nhìn Tiêu Thần rồi mỉm cười “cậu trai trẻ…cậu muốn hỏi gì?”
“Lão thường lên đỉnh núi này đốn củi sao?”
‘Đúng vậy, đúng vậy…gia cảnh lão nghèo, nên quanh năm làm bạn với chiếc rìu’.
“Thế…lão đã từng thấy qua loài hoa ngũ sắc chưa?”
‘Ha…ha…ha…loài hoa trăm năm chỉ nở một lần, người hữu duyên mới được gặp, một lão tiều phu như ta lấy đâu ra đức hạnh để gặp được loài hoa quý hiếm ấy! Lão từng nghe kể rằng…cách đây hơn trăm năm ở phía đông đỉnh núi từng nở một lần hoa ngũ sắc’.
Nói xong, ông lão đứng lên gánh củi thong dong rời đi, miệng vẫn ngâm nga khúc ngâm ấy “lão tiều phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-thue-nguoi-vo-bi-lang-quen/3575263/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.