Phịch... 
Cổ Lang hốt hoảng hét lớn ''á...á...'' 
- Ngươi hét lớn như thế làm gì? 
“Quý phi nương nương!” 
Giản Thuệ ôm lấy chân mình, cô rất đau có lẽ đã bông gân vì nhảy từ trên nóc nhà xuống. 
'Quý phi nương nương, mấy hôm nay người đi đâu?' 
- Ta ra ngoài dạo chơi... 
Cổ Lang há hốc mồm “đi dạo chơi sao?” 
- Ừm! 
'Nhưng bằng cách nào mà người có thể ra ngoài được vậy?' 
Giản Thuệ nhìn lên mái nhà, nơi có mái ngói bị thủng “ta trèo lên trên đó và nhảy xuống phía sau hậu viện!” 
'Thế sao nương nương không ra sân và trèo qua bức tường kia ra ngoài, như vậy không phải sẽ đỡ mệt hơn không?' 
Giản Thuệ ngờ nghệch “ừ nhỉ! Sao lúc đó mình lại không nghĩ ra“. 
'Thế ở bên ngoài lãnh cung có đẹp không Lệ quý phi?' 
Giản Thuệ trầm tư không lên tiếng, cô nhớ đến chuyện xảy ra trước đó mà khí tức trỗi dậy phừng phừng “tên Vương gia khốn kiếp!” 
'Lệ quý phi, người vừa nói gì?' 
- À...ừm...ngươi nghe nhầm rồi, ta không hề nói gì. 
Cổ Lang nhíu mày “vừa nãy rõ ràng nô tì có nghe cái gì mà...khốn kiếp gì đó!” 
- À, ta thấy đói...ngươi có gì ăn không? 
'Quý phi nương nương, để nô tì nấu chút gì đó cho người ăn tạm!' 
- Được! 
Ngồi véc mãi mới được nắm gạo, Cổ Lang ngao ngán khẽ thở dài “chỉ có nhiêu đây thì sao đủ cho Lệ quý phi chứ“. 
Một lúc sau, nghe có mùi thơm bay vào phòng. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-thue-nguoi-vo-bi-lang-quen/3575254/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.