//Nhị thiếu phu nhân!
- Chuyện gì vậy em?
//Hôm nay người khỏe hẳn rồi đúng không ạ?
- Ừm!
//Người đang hầm canh cho ai vậy ạ?
- Hầm canh cho đại thiếu phu nhân.
Tiểu Đan thấy thương xót cho Giản Thuệ nên khẽ thở dài!
- Sao em lại thở dài vậy?
//Cũng là dâu của nhà họ Tiêu, sao nhị thiếu phu nhân lại bị xem là người hầu, phải làm tất cả các loại công việc trong Tiêu gia.
- Kệ đi em, mỗi người đều có một số mệnh riêng mà.
//Nhưng em thấy bất bình cho nhị thiếu phu nhân.
- Ta không để bụng những chuyện đó đâu.
//Để em mang canh lên cho đại thiếu phu nhân.
- Ừm em!
…………
Cốc...cốc...
'Vào đi!'
//Đại thiếu phu nhân, canh gà của cô đây ạ!
'Sao lại là cô?'
Tiểu Đan nhíu mày “đại thiếu phu nhân, nói gì thì nhị thiếu phu nhân cũng là dâu nhà họ Tiêu, không nên xem như người hầu được đâu ạ!”
'Láo xược!'
Tiểu Đan hốt hoảng cúi đầu “em xin lỗi!”
Chát...
Tiểu Đan bị Lưu Nhược Hà tát một tát thật mạnh nên ôm mặt.
'Cô dạy tôi cách làm người sao?'
//Tiểu Đan không dám, thưa đại thiếu phu nhân.
Lưu Nhược Hà cười lạnh “cô bảo ả ta cũng là dâu của nhà họ Tiêu sao? Thế mẹ chồng tôi có xác nhận điều đó không?”
Tiểu Đan siết chặt tay “đúng là người phụ nữ xấu xa, chả trách đại thiếu gia không thèm ngó đến!”
Lưu Nhược Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-thue-nguoi-vo-bi-lang-quen/3575246/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.