//Nhị thiếu phu nhân, cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi, làm em sợ chết đi được.
- Tiểu Đan, đã xảy ra chuyện gì vậy em?
//Đêm qua người sốt cao, rồi ngất đi...
- Cảm ơn em đã chăm sóc cho ta.
//Không cần phải cảm ơn em đâu nhị thiếu phu nhân. Là bác sĩ đã cứu nhị thiếu phu nhân, em không có làm được điều gì cho người cả.
Giản Thuệ mỉm cười “em đã chăm sóc cho ta còn gì!”
Tiểu Đan gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh Giản Thuệ “người thấy thế nào rồi ạ?”
- Ta cảm thấy mình đã ổn.
//Tạ ơn trời, đêm qua người làm em sợ chết đi được. Trong cơn mê sảng, em nghe người mắng ai đó nhưng không nghe rõ tên.
Giản Thuệ ngơ ngác nhìn Tiểu Đan “ta mắng người khác trong cơn mê sao?”
//Dạ!
- Là mắng ai vậy chứ?
//Em cũng không biết nữa!
Tiểu Đan bưng chén thuốc rồi khẽ thổi qua...
//Nhị thiếu phu nhân, người uống thuốc đi. Em cảm thấy nó đã vừa uống.
- Cảm ơn em nhiều lắm Tiểu Đan!
//Đêm qua, em nghe bác sĩ bảo nhị thiếu phu nhân cảm lạnh nên sáng sớm nay em đã sắc cho người thang thuốc giải cảm. Nói gì thì nói, mấy cái như giải cảm hay phong hàn thì tây y không qua được đông y của chúng ta đâu.
- Em thật chu đáo!
//Em biết ở Tiêu gia này không ai quan tâm đến nhị thiếu phu nhân nên em mới bù đắp cho người.
Giản Thuệ nắm chặt đôi tay Tiểu Đan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-thue-nguoi-vo-bi-lang-quen/3575245/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.