Chương trước
Chương sau
Hôm ấy, lúc Trầm Hòa Anh bắt đầu xử án, đã chuẩn bị tốtcông tác tư tưởng rồi, tuy vụ án không phải là một vụ án lớn, nhưng lạicó rất nhiều chỗ khó giải quyết.

Những người bị tình nghi trong vụ án này quá nhiều, rất khó để xác định.

Lúc Trương Trạch Đồ đang ngủ cùng bát phu nhân của ông ta, thì bị cắtmất đầu, vì thế thủ phạm rất có thể là người có võ công, cho dù có tìmđược phạm nhân, thì e là cũng khó mà bắt được.

Hơn thế, Trương Trạch Đồ có mối quan hệ không tiện nói ra với một vịquan lớn trong triều, xử lý không tốt, đắc tội chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ tương lai có khi mất luôn cả mạng.

Không ngờ Trầm Hòa Anh tra đi xét lại, cũng thật sự tra ra.

Trong cả thiên hạ, tài văn chương khỏi thì phải nói rồi, đầu óc cũng khá thông minh, nội dung trong bài thi khoa cử không chỉ sâu sắc lai láng,mà còn có cả thời thế, quốc luận nữa, từ thiên văn tới địa lý, từ lịchsử đến thuật toán, có thể coi là bao hàm trời đất vạn vật, kẻ có thể nắm trong tay một trong những điều đó, đã hữu ích to rồi, vậy thì kẻ nắmtrong tay rất nhiều những thứ ấy, hơn thế thứ nào cũng giỏi, nếu khôngtrọng dụng hắn, thì triều đình này hủ bại biết bao?

Vì thế có thể chọn ra được nhân tài xuất chúng từ cuộc thi trong cả toàn thiên hạ, đa phần đều là nhân tài tổng hợp, một người thân kiêm nhiệmnhiều chức vụ cũng không cảm thấy nhiều.

Chúng ta quay lại chuyện chính.

Trầm Hòa Anh tìm ra được thủ phạm, đó chính là một tên cướp của giếtngười, vốn dĩ là muốn ăn trộm nhà Trương Trạch Đồ, kết quả lại chặt luôn đầu của ông ta, cũng là do Trương Trạch Đồ hoành hành ngang ngược, chèn ép bách tính, tên trộm này nhìn không vừa mắt, lại bị Trương Trạch Đồphát hiện ra hành vi trộm cướp của mình, bèn dứt khoát không làm thìthôi, còn đã làm thì phải làm đến cùng, bèn ra tay giết ông ta.

Lúc chuẩn bị kết án, Trầm Hòa Anh sai người giải phạm nhân xuống chờ phán quyết, sau đó báo lên trên.

Nhưng đúng vào lúc hắn thở phào nhẹ nhõm định đi nghỉ, thì đột nhiênngoài cửa lớn có tiếng hét kêu cứu mạng, lại có người kêu oan đây mà,Trầm Hòa Anh vội vàng mời vào, thấy hai nam một nữ ăn mặc quần áo tảtơi, chân thấp chân cao vừa mới vào đến nơi, đã quỳ “phịch” xuống dướiđất, “Đại nhân, bọn thảo dân là thủ phạm, xin đại nhân minh giám!”.

Trầm Hòa Anh ngạc nhiên, “Ba người gây ra việc gì, phạm phải tội nào?”.

Hai người đàn ông và một người phụ nữ đưa mắt nhìn nhau, người phụ nữkhóc nức nở nói: “Đại nhân, Trương Trạch Đồ không phải là người tốt, hôm đó hắn cưỡng ép dân nữ, muốn dân nữ trở thành cửu phu nhân của ông ta,dân nữ không chịu, ông ta định cưỡng bức dân nữ, dân nữ…… sự trinh bạchcủa dân nữ suýt chút nữa là bị ông ta đoạt mất, nếu không phải có hai vị đại ca đây rút đao tương trợ, thì sợ rằng…… sợ rằng……” Người phụ nữ nói được một nửa, lại bắt đầu khóc thút thít.

Trầm Hòa Anh bất đắc dĩ đành quay ra hỏi hai người bên cạnh, “Nhưng tạisao các ngươi có thể hành động được ngay dưới tầm mắt bát phu nhân củaTrương Trạch Đồ chứ? Bà ta ngủ ngay cạnh Trương Trạch Đồ mà.”

Trong mắt hai người đàn ông lộ ra vẻ ngạc nhiên, có vẻ không ngờ rằnglúc Trương Trạch Đồ chết, bát phu nhân lại ngủ ngay bên cạnh, bất giácđưa mắt nhìn nhau, lại cúi đầu nói: “Là mê dược, bọn thảo dân tranh thủlúc bát phu nhân và Trương Trạch Đồ ngủ, đã khiến hai người bọn họ hônmê, sau đó cắt đầu Trương Trạch Đồ, nên đương nhiên bát phu nhân khôngtài nào phát hiện ra.”

Vốn dĩ Trầm Hòa Anh quả quyết rằng bọn họ không có năng lực gây ra vụ án này, nhưng không ngờ bọn họ lại rào trước đón sau cho lời nói dối củamình được tròn trịa.

Sau đó, Trầm Hòa Anh phái người đi dò hỏi tất cả những hiệu thuốc trongthành, nhưng không một ai bán mê hương cả, mà hai người đàn ông đó, lạicứ khăng khăng nói rằng, không phải mua mê dược ở ngoài, mà là trong nhà vốn dĩ cất giấu sẵn, lần này thấy cần dùng đến nên mới mang ra.

Trầm Hòa Anh bèn nói: “Luật pháp Đại Sở nghiêm cấm tàng trữ mê hương,người vi phạm tội sẽ nặng thêm một bậc, các ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa.”

Hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng không ngờ rằng tàng trữ mêhương, là có tội, sau một lúc lâu, cả hai cùng dập đầu, “Thảo dân đãnghĩ kỹ rồi, thảo nhân phạm tội giết người, giờ có nặng thêm một bậc,cũng không bằng với tội giết người, đại nhân cứ xét xử luôn đi.”

Trầm Hòa Anh vốn dĩ muốn để họ biết khó mà lui, nhìn dáng vẻ này, rõràng là đến gánh tội thay, quần áo tả tơi chứng tỏ chỉ là bách tính tầmthường, sao dám to gan lớn mật đi báo thù được? Nhưng tên cướp của giếtngươi kia cũng không phải là nhân vật quan trọng gì, đâu cần phải có aiđó đứng ra chịu tội thay?

Bất luận ba người đó có nói gì đi nữa, Trầm Hòa Anh đều không định tộiai cả, chỉ sắp xếp họ vào trong hai căn phòng nhỏ, cho ăn uống ngủ nghỉtử tế, bất kể ba người đó nói gì, làm gì, đều không xét xử, sau đó địnhtội cho tên cướp của giết người kia, đợi chính ngọ hôm sau sẽ mang rachém đầu.

Nghe thấy vụ chém đầu, ba người dân thường kia lập tức sợ đến vãi cả raquần, và bản tấu tố cáo Chân Mộc, cũng được đưa tới ngự thư phòng đặttrên thư án của thánh thượng.

Có vinh cùng hưởng, có họa cùng chịu, giờ Chân Mộc và Trầm Hòa Anh đangngồi trên cùng một con thuyền, ngươi chết, thì ta cũng chết. Vì thế Chân Mộc cũng không kịp oán trách gì Trầm Hòa Anh, vừa mới gặp Tạ Lâm mộtcái, liền bật khóc tu tu, “Tạ đại nhân, ngài phải giải oan cho bọn ta,thật là oan uổng chết mất thôi.”

Tạ Lâm chỉ hỏi một câu, “Người đứng sau Trương Trạch Đồ là ai?”.

Chân Mộc lập tức nín bặt, cung kính đáp: “Thượng thư bộ Binh, Ông Đạt.”

Chỉ một câu này đã khiến Tạ Lâm lập tức hiểu ra.

Ông Đạt rõ ràng là muốn rũ bỏ người bà con thân thích không đáng tinnày, rồi quay lại đẩy vụ án này vào giữa vòng xoáy tranh quyền đoạt lợi.

Tên trộm kia đích thực đã giết Trương Trạch Đồ, nhưng rất có khả năngÔng Đạt đã cố tình tạo ra cơ hội, tranh thủ dùng một vài thủ đoạn, épbuộc ba người dân vô tội kia nhận tội thay.

Rõ ràng ông ta biết năng lực xử án của Trầm Hòa Anh, và chính vì biết,nên ba người dân thường kia, nhất định sẽ không bị hỏi tội.

Người bị hỏi tội, vẫn chỉ là tên cướp kia mà thôi.

Nhưng ba người dân kia bị ông ta ép buộc, vẫn cứ khăng khăng nhận mình là thủ phạm.

Ông Đạt công khai chỉ trích Chân Mộc và Trầm Hòa Anh lạm dụng tư hình,khiến cho tên cướp vô tội bị vu oan hãm hại, còn hung thủ thật sự vẫnnhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Bản tấu vạch tội này cũng không phải là không đúng, vì bộ Hình xử án trước nay hầu như toàn dùng hình.

Đối với việc này, Chân Mộc thật sự khổ không nói lên lời, vụ án nàykhông phải do ông ta xử, nhưng kết quả là Ông Đạt lại công kích ông ta,thật đúng là nằm mà cũng trúng đạn.

Chuyện này ồn ào không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ, Lục Cận nghe loángthoáng được ở bộ Lại, vội vàng chạy đến chỗ Chân Mộc và Trầm Hòa Anh,cách một quãng rất xa, đã nghe thấy tiếng gọi “Hòa Anh, Hòa Anh” hớt hơhớt hải của hắn.

Lục Cận vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy một người mặc áo gấm màu đỏ chỉthêu vàng, dáng người cao gầy thẳng tắp, Chân Mộc và Trầm Hòa Anh đứngcung kính trước mặt người đó, Lục Cận vội sải bước rồi dừng lại, “Tạ đại nhân.”

Dáng vẻ cúi đầu tuy kính cẩn, nhưng đầu lại ngoái ra liếc trộm Trầm Hòa Anh, ánh mắt chứa toàn lo lắng.

Tạ Lâm thấy thế, trong lòng bất giác thở dài, nói với Chân Mộc: “Ngườitrẻ tuổi bây giờ, tính tình thật đúng là thiếu kiên nhẫn, nhưng ngượclại cái tính trượng nghĩa lo lắng bảo vệ cho bạn bè thế này, trong triều đình Đại Sở đúng là rất ít, nếu như có thể tiếp tục duy trì như vậy,thì Đại Sở ta nhất định sẽ luôn hòa thuận vui vẻ, bớt được rất nhiềuchuyện phiền phức.”

Chân Mộc lau lau mồ hôi, những lời này hiển nhiên là đang nói về ông ta, khuôn mặt lập tức đỏ ửng, nhủ thầm không hổ danh là Thừa tướng, làmviệc ngày thường mà cũng có thể lôi ra được những đạo lý lớn lao yên ổngiang sơn, chỉ là đừng chỉ nói mồm những điều đó, hành động theo nhữngđiều đó thì mới tốt.

Đối với hình tượng gian thần của Tạ Lâm, Lục Cận cũng có vài phần phảncảm, nhưng hành vi ngày thường vẫn rất cung kính, đối phương là quanlớn, nên tự nhiên bản thân cũng ít nói hẳn đi, hắn còn nhớ hôm ấy khi ởquán rượu, những lời hắn phê bình Thừa tướng, Tạ Lâm đã tận tai nghethấy hết. Tuy rằng sau chuyện đó Tạ Lâm chẳng làm gì hắn cả, nhưng theolời đồn của Đại Sở, thì Thừa tướng đại nhân là người lòng dạ hẹp hòi.

Không có lửa nào sao có khói, Lục Cận tự giác, hắn cứ nên cẩn thận là tốt hơn cả.

Không ngờ, sự cẩn thận đó của hắn, ngược lại lại tạo thành ấn tượng bản thân khá trầm ổn trong mắt Tạ Lâm.

Tạ Lâm quay sang nói: “Ba người đó, hiện giờ đang ở đâu?”.

Trầm Hòa Anh đưa tay làm tư thế dẫn đường, nói: “Mời đại nhân đi theo hạ quan.”

Lúc Tạ Lâm nhìn thấy những người dân bình thường ấy, cả ba người đangkhóc lóc thút thít. Bình sinh Tạ Lâm ghét nhất chính là cảnh tượng khóclóc, biểu cảm yếu ớt thế này, thấy thế, chỉ muốn đạp cho mỗi người mộtcái.

Phải khó khăn lắm nàng mới dằn được cái ý nghĩ đó xuống, quay đầu sanghỏi Trầm Hòa Anh: “Chính là ba người này?” Tạ Lâm chỉ bình tĩnh hỏi mộtcâu thôi, Trầm Hòa Anh vẫn còn chưa quen, chứ Chân Mộc thì rùng mình,thụt lùi ra sau một bước.

Trầm Hòa Anh không biết tại sao Thừa tướng lại hỏi lại lần nữa như thế, bèn gật gật đầu, “Chính là ba người họ.”

Tạ Lâm hừ lạnh một tiếng nói, “Từ trước tới nay các ngươi vỗ ngực tựxưng mình là mệnh quan của triều đình, đọc Tam cương ngũ thường, đươngnhiên coi trọng nhân nghĩa, nhưng Tạ Lâm ta là gian thần, đương nhiênkhông sợ những thứ ấy, giết thêm một người chẳng qua cũng chỉ khiến tangồi chắc chắn trên cái ghế gian thần này thêm một bậc mà thôi, thiếtnghĩ cũng không phải chuyện gì quan trọng.” Tạ Lâm cúi đầu, nâng cằmngười phụ nữ trong số ba người người lên, để nàng ta ngước lên nhìnthẳng vào mắt mình.

Mấy ngày này nàng ta được cho ăn uống đầy đủ, lại còn được mặc quần áomới, nên trông có da có thịt hơn hẳn, không còn xanh xao vàng vọt nhưhồi đầu nữa, quần áo lam lũ trở nên sạch sẽ, quả nhiên có vài phần tưsắc, nàng ta nói bị Trương Trạch Đồ bắt về làm cửu phu nhân, cũng cóchút đáng tin.

Khóe môi Tạ Lâm khẽ nhếch lên, dịu dàng nói: “Ngươi nói xem, có phải không?”.

Mọi người không ngờ Tạ Lâm sẽ nói ra những lời như vậy, nhất thời đều kinh hãi.

Người phụ nữ ngây người đến quên luôn cả việc khóc, đôi mắt mở to ầng ậc lệ, hiển nhiên là bị dọa đến ngây người.

Tạ Lâm nói với Trầm Hòa Anh: “Giết hết bọn họ đi, có chuyện gì, Tạ mỗ sẽ chịu trách nhiệm.”

Chữ “giết” này quả nhiên là máu tanh, ba người dân thường nghe vậy cũngngừng khóc, ngước mắt lên nhìn Tạ Lâm chằm chằm, đầu óc choáng váng.

Trầm Hòa Anh cũng bị dọa cho giật mình, “Nhưng rõ ràng là bọn họ không có tội, tại sao phải giết bọn họ.”

Tạ Lâm quay đầu, liếc nhìn, rồi bình tĩnh đáp: “Chẳng qua Ông Đạt ỷ vàoviệc bọn họ vô tội, nên việc các ngươi không giết bọn họ, là cái cớ đểcắn các ngươi tội xét xử nhầm, lạm dụng tư hình, nhưng nếu Ông Đạt cứkhăng khăng ba người đó có tội, thì cứ giết luôn đi, coi như xử lại ánsai cho tên cướp của kia, nói rằng hắn bị oan vậy là được.”

“Dù sao phạm nhân đích thực đã bị giết, phạm nhân Ông Đạt nhận định cũng bị giết, sự việc đương nhiên tới đây là ổn thỏa, đến lúc ấy, giết không giết nhầm người, thả không thả nhầm người, sẽ không còn ai quan tâmnữa.” Tạ Lâm nheo nheo mắt, cười cười, “Mọi người đều vui, tốt quá còngì.”

Đám người Chân Mộc nhìn nụ cười của nàng, càng cảm thấy kinh hồn táng đởm.

“Việc này……” Chân Mộc đang mải do dự, thì đột nhiên Trầm Hòa Anh nói:“Những lời đại nhân nói rất có lý, phạm nhân thực sự đã chết rồi, giờ để bảo vệ mạng sống cho ngài và hạ quan, đương nhiên phải tiên hạ thủ vicường.” Nói đoạn, Trầm Hòa Anh quát to, “Người đâu!” Bên ngoài lập tứccó hai gã quan sai vội vàng bước vào, thưa, “Đại nhân có gì dặn dò?”.

Chân Mộc và Lục Cận sửng sốt, Lục Cận vội vàng kéo hắn, thấp giọng nói:“Tạ Lâm là gian thần, hắn muốn giết người, huynh hùa theo làm gì? Đừnglàm loạn!”.

Nhưng Trầm Hòa Anh lại coi như chưa nghe thấy gì, chỉ vào hai người đàn ông, nói hai câu, “Kéo ra ngoài, đến trưa hành hình!”.

“Vâng!”.

Hai gã quan sai bước váo, thẳng tay lôi hai người đàn ông ra, ba ngườithấy mình thật sự sắp bị giết, lập tức không quan tâm gì đến việc khóclóc nữa, hai người quỳ sụp xuống đất, ôm lấy chân gã quan sai, gào to:“Oan uổng quá, đại nhân ơi oan uổng quá! Bọn ta không có tội, không cótội đâu, đại nhân ơi…...!”.

Đám quan sai chi lo kéo bọn họ đi, không quan tâm xem bọn họ nói gì, quả quyết trói chặt bọn họ lại, đang định đưa đi.

Hai người vẫn gào to, “Đại nhân, đại nhân, tiểu nhân oan uổng quá, tiểu nhân oan uổng quá, đại nhân ơi!”.

Chân Mộc và Lục Cận nhủ thầm, sớm không nói oan, muộn không nói oan,chọn lúc này để nói, liệu kịp chắc? Không thấy có hai hung thần ác sátquyết tâm muốn giết các ngươi à?

Hai người đàn ông cứ thế bị lôi ra ngoài, người phụ nữ trong bọn họ thấy tình hình không ổn, nàng ta cũng là người là có mắt nhìn, nhận ra TạLâm là người lớn nhất ở đây, các vị đại nhân đều nghe thấy một tiếng“cộp” phát ra khi nàng ta quỳ xuống trước mặt Tạ Lâm, “Đại nhân, đừnggiết bọn họ, đại nhân, xin đừng giết bọn họ!” Nàng ta vội vã dập đầu,một cái không được, lại dập thêm cái nữa, “Đại nhân, là có người bảo bọn tiểu nữ làm vậy, không phải là bọn tiểu nữ muốn thế đâu, đại nhân, đạinhân, xin ngài hãy tha cho bọn họ, đại nhân!”.

Tạ Lâm lạnh lùng nhìn dáng vẻ đáng thương dập đầu hết lần đến lần kháccủa nàng ta, lười biếng nói: “Được rồi, không giết nữa.” Lời này, là nói với Trầm Hòa Anh, khách phải theo sự sắp xếp của chủ, dù sao nàng cũngkhông phải người của bộ Hình, mệnh lệnh đương nhiên phải để Trầm Hòa Anh hoặc Chân Mộc ra.

Trầm Hòa Anh vội nói: “Dừng tay, nghe thấy lời Tạ đại nhân chưa?”.

Hai gã quan sai ngạc nhiên, lập tức buông tay, hai người đàn ông vừa nãy bị trói tay vội vàng tránh sang một bên, người vẫn còn run lẩy bẩy.

Sự việc thay đổi quá nhanh, Chân Mộc và Lục Cận tận mắt chứng kiến, đưamắt nhìn nhau, Chân Mộc dè dặt hỏi lại Tạ Lâm: “Không giết nữa?”.

Tạ Lâm nheo nheo mắt nhìn người phụ nữ đang quỳ trên đất, “Chỉ cần nàng ta thành thực, thì tất nhiên sẽ không giết bọn họ.”

Chân Mộc và Lục Cận không hiểu.

Không phải ba người này tới nhận tội thay sao? Người nhận tội thay không cần mạng nữa còn gì?

Người không cần mạng nữa vẫn còn sợ bị chém sao? Chân tướng sự việc là sao đây?

Tình huống kiểu gì thế này?

Hai người hoàn toàn mơ hồ, Lục Cận ghé sát tai Trầm Hòa Anh, thấp giọng nói: “Huynh có biết chuyện này là sao không?”.

“Chuyện này là sao cái gì chứ?” Trầm Hòa Anh tươi cười, nhìn về phía TạLâm, sau đó thấp giọng nói bằng vẻ ý vị thâm sâu, “Ta hoàn toàn nghetheo lời sai bảo của Thừa tướng đại nhân thôi.”

Lục Cận thấy hắn như vậy, thiếu chút nữa là tức đến lật bàn, nhìn cáiđiệu cười của huynh, hiển nhiên là đã biết rồi chứ gì? Lại còn bày đặtgiả vờ giả vịt?

Huynh sắp giống cái tên Tạ cáo già đó rồi đó huynh biết không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.