Lúc Thục Hà nhìn thấy năm dấu tay xanh tím hằn lên cần cổ trắng nõn của Tạ Lâm, hốc mắt lập tức ửng đỏ.
Thục Hà là người lớn tuổi nhất trong ba người thiếp, hiện giờ nàng đã trên dưới hai mươi tuổi rồi, đoan trang hiền thục, quản lý mọi việc trên dưới trong phủ Thừa tướng, ngoài trừ Thừa tướng đại nhân ra, thì lời nói của nàng là có trọng lượng nhất, nghiễm nhiên đã là phu nhân Thừa tướng. Tỳ nữ hầu hạ nàng thường cảm thấy Thừa tướng là người bạc tình, nếu đã coi trọng con gái nhà người khác, thì cũng coi như thôi, nhưng đây gần như cùng Thục Hà nâng khay ngang mày rồi, mà tại sao lại không nạp làm vợ cả?
(Nâng khay ngang mày là để chỉ vợ chồng gắn bó tôn trọng lẫn nhau, câu nói này ra đời từ tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang lông mày.)
Tỳ nữ bất mãn thay cho chủ tử, nhưng chủ tử lại chỉ lắc đầu, thở dài nói: “Ta có chỗ nào xứng với đại nhân chứ.” Trong lời nói mang theo vẻ cô đơn lạnh lẽo.
Sao lại không xứng với đại nhân cơ chứ? Thục Hà là tuy rằng không phải là người xinh đẹp nhất trong ba nàng thị thiếp, nhưng lại là biết cách lo liệu việc nhà nhất, là người được Thừa tướng kính trọng nhất. Nếu như thật sự có thể kết thành phu thê, thì có gì là không tốt?
Thục Hà chỉ mỉm cười duyên dáng, “Ngươi không hiểu đâu.”
Lúc này Thục Hà đang đặt hòm thuốc xuống, thấm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-than-quy-xuong-cho-tram/2141715/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.