Chương trước
Chương sau
Lúc Thục Hà nhìn thấy năm dấu tay xanh tím hằn lên cần cổ trắng nõn của Tạ Lâm, hốc mắt lập tức ửng đỏ.

Thục Hà là người lớn tuổi nhất trong ba người thiếp, hiện giờ nàng đã trên dưới hai mươi tuổi rồi, đoan trang hiền thục, quản lý mọi việc trên dưới trong phủ Thừa tướng, ngoài trừ Thừa tướng đại nhân ra, thì lời nói của nàng là có trọng lượng nhất, nghiễm nhiên đã là phu nhân Thừa tướng. Tỳ nữ hầu hạ nàng thường cảm thấy Thừa tướng là người bạc tình, nếu đã coi trọng con gái nhà người khác, thì cũng coi như thôi, nhưng đây gần như cùng Thục Hà nâng khay ngang mày rồi, mà tại sao lại không nạp làm vợ cả?

(Nâng khay ngang mày là để chỉ vợ chồng gắn bó tôn trọng lẫn nhau, câu nói này ra đời từ tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang lông mày.)

Tỳ nữ bất mãn thay cho chủ tử, nhưng chủ tử lại chỉ lắc đầu, thở dài nói: “Ta có chỗ nào xứng với đại nhân chứ.” Trong lời nói mang theo vẻ cô đơn lạnh lẽo.

Sao lại không xứng với đại nhân cơ chứ? Thục Hà là tuy rằng không phải là người xinh đẹp nhất trong ba nàng thị thiếp, nhưng lại là biết cách lo liệu việc nhà nhất, là người được Thừa tướng kính trọng nhất. Nếu như thật sự có thể kết thành phu thê, thì có gì là không tốt?

Thục Hà chỉ mỉm cười duyên dáng, “Ngươi không hiểu đâu.”

Lúc này Thục Hà đang đặt hòm thuốc xuống, thấm một ít rượu thuốc, thoa từng chút một lên cần cổ của Tạ Lâm, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác không nói ra thì thấy không thoải mái, và nàng cũng mở miệng nói ra thật, “…… Đại nhân ngồi ở vị trí này, cũng chẳng có gì vui vẻ, vậy thì hà cớ gì cứ phải kiên trì chịu khổ mãi như thế? Lẽ nào người thật sự……”

Thật sự ham muốn quyền thế đến như vậy sao?

Nàng dừng lại, nuốt những lời sau đó xuống cổ họng, những câu châm chích này, chẳng thể nào nói ra được.

Thật ra nàng thật nghi ngờ, hương vị của quyền thế tốt đến mức đó sao? Nếu như tốt như vậy, thì tại sao Tạ Lâm lại ẩn nhẫn như thế, Úy Trì Chính đó gần như sắp đè đầu cưỡi cổ hắn rồi, những hắn vẫn giống như trước đây gặp biến không sợ, giống như đang lạnh lùng quan sát mọi thứ, lại giống như đang chờ đợi một điều gì đó.

Người khác đều đang ở trong một vở kịch, chỉ có hắn là đứng ở ngoài.

Mọi người thường nói, một vở kịch tựa như cuộc đời một con người, cuộc đời một con người tựa như một vở kịch.

Chỉ có con người đang ở ngay trước mặt đây, vẫn phân rõ rạch ròi giữa đời và kịch.

Nhưng thỉnh thoảng Tạ Lâm lại nói: “Cuộc đời nếu như thật sự là một màn múa rối, thì đúng là không thể nào tốt hơn được.” Có thể thao túng điều khiển được cuộc đời, há không rất vui vẻ sao?

Lời nói lạnh lùng, khiến Thục Hà chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh đâm thẳng vào tim.

Có lúc nàng có cảm giác mình hiểu được hắn, nhưng có những lúc lại có cảm giác hắn là một người rất khó hiểu.

“Đại nhân,” Thục Hà lại nói, “Đối với thiếp, Khởi La và Mạc Nhi mà nói, đại nhân là ân nhân, cũng là người bọn thiếp nương tựa vào, chúng thiếp hy vọng đại nhân bỏ hết những gánh nặng trên vai xuống, dựa vào chúng thiếp một chút thôi, thỉnh thoảng mỉm cười chân thành, chứ không phải là…..”

Chứ không phải là kiểu lạnh lùng như vậy.

Thục Hà từng là hoa khôi nổi tiếng đệ nhất kinh thành của Câu Lan viện thời ấy, đoan trang mà duyên dáng, với tài đàn cực kỳ điêu luyện. Xét về tư thái dung mạo khí chất của nàng, đều giống hệt một tiểu thư khuê các, đám đàn ông háo sắc bu lấy phải xua đi như xua vịt.

Mà đâu phải là “như” một tiểu thư khuê các, nàng đúng thực là một tiểu thư khuê các. Cha từng là một vị quan tam phẩm, không biết tại sao đúng lúc Thục Hà vừa đến tuổi cập kê, thì phụ thân lại bị gian thần hãm hại, khám nhà chém đầu, con gái bị bắt đi làm kỹ nữ. Một hôm Tạ Lâm biết chuyện, dùng tiền vàng vạn lượng chuộc thân ra, thu nhận làm thị thiếp.

Đêm hôm đó, Thục Hà vốn tưởng Tạ Lâm sẽ giống như những tên háo sắc khác, muốn vũ nhục mình, nhưng không ngờ Tạ Lâm lại chẳng hề động đến nàng, dốc hết sức lực lật lại bản án sửa sai. Không bao lâu sau, cả nhà Thục Hà được xá miễn tội, nàng cảm kích vô cùng, lập tức quyết định hầu hạ Tạ Lâm cho đến cuối đời.

Nhưng lại không ngờ……

“Không cần thiết,” giọng nói khàn khàn của Tạ Lâm vang lên, cắt đứt hồi ức của Thục Hà, “Nàng, Khởi La, và cả Mặc Nhi nữa, ta chỉ hy vọng các nàng vui vẻ hạnh phúc, ta lớn hơn các nàng, những việc đã từng chứng kiến cũng nhiều hơn, nếu có một ngày các nàng tìm được một đức lang quân như ý nguyện trong lòng, thì nói đôi lời với ta, là có thể thoải mái ra đi, ta sẽ không ngăn cản.”

Thục Hà ngẩn người, cúi thấp đầu xuống, “Mạc Nhi thì còn được, chứ những người giống như thiếp và Khởi La, thì có ai sẽ cần chúng thiếp chứ?”.

Khởi La diễm lệ không ai bì kịp, nhưng lại là hồng nhan họa thủy, chẳng phải sinh ra trong gia đình hiển hách gì, cũng giống như Thục Hà, trước đây từng là vật chơi đùa trong tay đám đàn ông, được Tạ Lâm cứu ra, vì thế cũng đối đãi với Tạ Lâm như là ân nhân.

Nhưng với cơ thể đã tàn hoa bại liễu này, còn ai cần đến nữa?

Vậy thì chi bằng chẳng gả cho ai cả, chăm sóc hầu hạ Thừa tướng đại nhân đến già, rõ ràng là yên ổn tự do tự tại hơn nhiều.

Tạ Lâm cười lạnh một tiếng, “Chỉ cần các nàng muốn gả, thì đương nhiên sẽ gả được, người bước ra từ phủ Thừa tướng của ta, ai dám không cần?”.

Thục Hà phì cười, trong lòng thầm nhủ đừng có nói là người khác, trước mắt thiếp cũng đang có một người đây.

Cao ngạo cô độc, không mảy may có chút gì thỏa hiệp, phóng tầm mắt toàn bộ Đại Sở này, có ai dám cần người chứ?

“Đại nhân thực sự đã nghĩ quá nhiều rồi,” Thục Hà lại nói, “Phải biết rằng cái gì là của mình thì cuối cùng vẫn sẽ là của mình, còn nếu đã không phải thì chớ nên cưỡng cầu, từ lâu bọn thiếp đã không mong muốn gì hết, cứ ở trong phủ Thừa tướng sống cho đến già, là chúng thiếp đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.”

Những ngón tay đang nắm miếng bông của nàng hình như ấn xuống hơi mạnh, khiến Tạ Lâm phải hít vào một hơi, “Sau này ít nói mấy lời chán nản đó trong phủ Thừa tướng thôi,” Tạ Lâm vẫy vẫy tay về phía sau, tỏ ý bảo Thục Hà không cần phải bôi thuốc nữa, sau đó kéo cổ áo lên, che đi đầu vai trần, thắt dây thật chặt, “Nếu vương triều Đại Sở ta đều không có chí tiến thủ như vậy, thì sẽ chỉ khiến sức mạnh của quốc gia thụt lùi thôi. Cho dù các nàng chỉ muốn đợi, đứng đợi, ngồi đợi, đều được cả, nhưng……” Hắn sáp lại gần Thục Hà, “Nhưng vận mệnh sẽ không bao giờ đợi các nàng đâu, sớm muộn gì cũng có một ngày, các nàng sẽ phải đối mặt với đại họa.”

Tạ Lâm chỉnh chỉnh lại ống tay áo, nói với vẻ dửng dưng không chút để tâm: “Các nàng muốn đợi đại họa, những ta thì không muốn đợi, cho dù là vì không muốn mang lại tai họa cho ta, thì các nàng cũng nên suy nghĩ đến tình cảnh nguy hiểm lúc còn đang an ổn đi.”

Bộ y phục tay dài, khuôn mặt tuy trắng trẻo nhưng lạnh lùng, ưu nhã mà lại mang theo vẻ thanh hàn. Phá vỡ khuôn mặt ấm áp dịu dàng bên trong, hắn lại là vị Thừa tướng đương triều, ngửa tay là nắng, sấp tay là mưa.

Con người này……

Trong lòng Thục Hà thấy buồn cười lắm, thầm nghĩ cũng chẳng phải là lần đầu tiên gặp hắn, rõ ràng là vì muốn tốt cho các nàng, nhưng lại toàn nói kiểu tự tư tự lợi, ép buộc các nàng sửa chữa sai lầm.

“Cái vị trí Thừa tướng này, cứ ngồi tiếp, thì cũng chẳng có gì là không tốt cả, nàng muốn đợi, thì ta cũng sẽ đợi,” Tạ Lâm lẳng lặng nói, “Có lẽ một ngày nào đó, lúc ta có thể buông bỏ được, thì sẽ buông bỏ thôi.”

Cũng hy vọng sẽ có một ngày như thế.

XXX

Hôm sau, Tạ Lâm cùng với vết bầm tím trên cổ vẫn chưa tan hết, ung dung thoải mái lên triều.

Trên cổ của Thừa tướng triều đình lưu lại dấu vết năm ngón tay xanh tím, hiển nhiên là vì có người bóp cổ với ý nghĩ muốn lấy mạng hắn.

Long nhan bệ hạ nổi giận lôi đình.

Minh Trọng Mưu cũng không biết tại sao mình lại giận, lại còn quên luôn cả tâm trạng quẫn bách cay cú Tạ Lâm đến mức nghiến răng nghiến lợi của mấy hôm trước, chỉ cảm thấy mưu hại mệnh quan triều đình, là tội đáng bị tru di, không thể miễn xá, bèn quát hỏi Tạ Lâm: “Hung thủ là ai?”.

Úy Trì Chính đang đứng ở bên phải phía sau lưng Tạ Lâm, cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không liếc ngang liếc dọc, hai mắt cứ nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.

Ngày hôm trước, dưới quỷ kế của Trác Thanh, Úy Trì Chính nhớ kỹ lại tất cả những người đi qua đường vào lúc đó, dùng chế độ an ủi trợ cấp và đe dọa để chặn mồm bọn họ lại, sau đó lại mang theo một số vàng lớn đến nhà Tạ Lâm tạ tội. Tạ Lâm đương nhiên biết tại sao Úy Trì Chính lại đến, cũng không chút khách khí nhận hết số vàng đó, nghiêm nghị nói: “Úy Trì đại nhân công bằng thẳng thắn, đương nhiên sẽ không bao giờ làm chuyện mưu hại trọng thần, lại càng không làm những việc như hối lộ,” Hắn lắc lắc túi châu báu trong tay, “Chuyện này, ngài biết, ta biết, người khác không biết, đại nhân không cần phải lo lắng.”

Úy Trì Chính và Trác Thanh lập tức thấy yên tâm. Tên Tạ Lâm này tuy là gian thần giỏi nịnh nọt, những lời nói rất rõ ràng một là một hai là hai, hắn đã nói việc bóp cổ hắn không phải do “Úy Trì Chính” làm, thì nghĩa là Úy Trì Chính không làm.

Về đến nhà, hai người lên giường ngủ rất ngon.

Nhưng bọn họ đúng là quá không hiểu Tạ Lâm rồi.

Con rắn nước kịch độc, sao có thể bỏ qua chuyện thiếu chút nữa là mất mạng một cách thản nhiên như vậy được?

Vì thế lúc bệ hạ quát hỏi “Hung thủ là ai”, Tạ Lâm đã đáp: “Bệ hạ minh giám, người bóp cổ thiếu chút nữa đẩy thần vào chỗ chết, chính là Trấn Viễn Uy Võ đại tướng quân của triều đình ta……” Tạ Lâm nói từng chữ từng chữ một, “Hầu, Thiết, Tranh.”

Trong một thoáng, trên dưới triều đình, xôn xao bàn tán.

Tuy nhiên cho dù khắp văn võ bá quan trong triều đều không biết Tạ Lâm là người có nhiều gian trá giảo hoạt, thì bệ hạ chí ít cũng biết được đôi ba phần, nghe xong không khỏi liếc ánh mắt nghi ngờ về phía Hầu Thiết Tranh cũng đang kinh hãi, “Trẫm không biết động cơ của Hầu tướng quân là gì?”.

Tạ Lâm cúi đầu đáp: “Thần xin tướng quân từ bỏ binh quyền……” Lời vừa nói ra, giống như trong đại điện có đến mấy nồi sủi cảo đang đun sôi sùng sục, nhất thời nổ phát vỡ nồi, quần thần ngây ra như phỗng, nhìn chằm chằm vào Thừa tướng đại nhân, có phải hắn đã điên rồi không, nhưng Tạ Lâm sau đó vẫn nói tiếp, “Hầu tướng quân không muốn, thần không nhịn được đã nhục mạ tướng quân, tướng quân hầm hầm nổi giận, nên đã xông tới bóp cổ thần.”

Bệ hạ cũng kinh hãi, trầm ngâm hồi lâu, mới nói: “Không biết Tạ khanh có chứng cứ gì không?”.

“Chứng cứ?” Tạ Lâm mỉm cười chính trực, “Lúc đó người đi trên phố tuy rằng ít, nhưng cũng có lác đác được vài người, bệ hạ cứ đi hỏi là sẽ biết ngay thôi.”

Vậy là bệ hạ lập tức phái người đi, tóm được người qua được chứng kiến cảnh tượng lúc đó liền hỏi.

Đám người này bị Úy Trì Chính và Trác Thanh, vừa an ủi trợ cấp lại đe dọa, sợ đến cùng cực, chỉ nhớ rõ lời uy hiếp của đối phương, không được phép nói Úy Trì Chính bóp cổ Thừa tướng, không được tiết lộ một tẹo tèo teo nào về tướng mạo của Úy Trì Chính, nếu có người cầm tranh chân dung của Úy Trì Chính tới nói là do hắn làm, thì tất cả đều phải phủ quyết.

Thứ đám quan binh cầm đi lại không phải là bức tranh chân dung của Úy Trì Chính, mà lại là bức tranh chân dung của đại tướng quân Hầu Thiết Tranh. Dáng vẻ lôi thôi với bộ râu quai nón, cùng với vẻ ngoài của Trấn Viễn Uy Võ đại tướng quân lúc hồi triều, khác nhau rất nhiều, chẳng ai nhận ra được, huống hồ ngày hôm đó dân chúng đứng cách đại tướng quân một khoảng khá xa, nên cũng chẳng thể nhìn rõ mặt mũi đại tướng quân ra sao.

Dù sao chỉ cần không phải là Úy Trì Chính, không phải là khuôn mặt của Úy Trì Chính, quan tâm xem hắn ta là ai làm gì? Trước tiên cứ nhận đã rồi nói sau.

Thế là nhao nhao gật đầu, cứ như thể Hầu Thiết Tranh là hung thần ác sát tội ác tày trời vậy.

Nhân chứng đã hoàn toàn thừa nhận rồi, Hầu Thiết Tranh cho dù có mười cái miệng, cũng khó lòng phản bác lại được. Úy Trì Chính không ngờ chuyện do mình làm lại mang đến đại họa lớn như vậy cho Hầu Thiết Tranh, trước tiên chỉ nghĩ tới việc cầu xin lần nữa, “Cho dù tướng quân thật sự bóp cổ Thừa tướng, cũng không thể chứng minh tướng quân thật sự có ý định giết người, huống hồ Thừa tướng cũng chưa chết, tướng quân tuy rằng có tội, nhưng không phải là tội lớn, xin bệ hạ khai ân.”

Cái gì gọi là “Thừa tướng cũng chưa chết”? Lẽ nào Thừa tướng chết rồi, thì tội cố ý giết người của Hầu Thiết Tranh mới được thành lập à?

Minh Trọng Mưu tức đến mỗi mũi cũng sắp vẹo luôn, đống giấy tờ đã được sao chép lại trong tay Lại Xương rơi luôn xuống đất, dọa cho đám trọng thần nhảy dựng lên, Úy Trì Chính cũng không nghĩ những lời cầu xin của mình, ngược lại còn khiến lửa giận bệ hạ càng to hơn, hiện tại không biết nên mở miệng thế nào. Minh Trọng Mưu nheo nheo mắt, quét ánh nhìn khắp lượt quần thần hồi lâu, khiến văn võ bá quan cũng không dám hít thở, cuối cùng Minh Trọng Mưu nói với Tạ Lâm:

“Tạ khanh, Hầu Thiết Tranh suýt nữa đã lấy tính mạng khanh, khanh nói thử xem, định xử lý ông ấy như thế nào?”.

Tạ Lâm cũng trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi đáp: “Luật pháp của vương triều ta, kẻ mưu hại mệnh quan triều đình, vốn dĩ phải tru di cửu tộc.” Lời nói ra đến đây, Úy Trì Chính quay đầu qua, thiếu chút nữa mà ngoạc miệng ra mắng một trận, nhưng lại nghe Tạ Lâm uyển chuyển nói tiếp:

“Hành vi của Hầu tướng quân, nguyên nhân cuối cùng là do những lời nói của thần không thỏa đáng, chứ không phải xuất phát từ chủ định của tướng quân, nhưng ý nghĩ giết chết thần, thì không thể phủ nhận. Tội chết của tướng quân có thể miễn, nhưng tội sống thì khó mà thoát được. Chi bằng đánh ba mươi roi, lấy đó làm răn đe, để những kẻ khác không dám tái phạm nữa là được.”

Quần thần nhất loạt thở hổn hển, ba mươi roi, may mà Hầu tướng quân là võ tướng, nếu là quan văn, thì ba mươi roi này đủ để lấy mạng ông ta rồi.

Bệ hạ sau một thoáng suy nghĩ, chỉ cảm thấy không có cách nào tốt hơn được nữa, vì thế hành hình luôn trong ngày hôm đó.

Dù là đại tướng quân uy mãnh thần vũ, võ nghệ cao cường, thì chịu ba mươi roi, cũng phải nằm liệt giường hơn nửa tháng.

Buổi tối hôm hành hình, Úy Trì Chính tới phủ Thừa tướng, lớn tiếng mắng mỏ Tạ Lâm vô sỉ không giới hạn, không giữ chữ tín, nhận tiền rồi, lại quay ra cắn ngược người ta một cái.

Tạ Lâm dửng dưng không chút để tâm, tai chỉ mải lắng nghe tiếng đàn của Thục Hà, tiếng trống của Mặc Nhi, mắt nhìn đăm đăm vào điệu múa của Khởi La, thiên thượng nhân gian, đẹp không sao tả xiết. Những lời của Úy Trì Chính, như gió thổi bên tai.

Úy Trí Chính nóng nảy mắng mỏ, hắn vốn dĩ là võ tướng, không học được kỹ xảo mắng người kiểu văn nhân nho nhã, vì thế bao nhiêu ngôn từ ô uế thô tục đều tuôn ra bằng hết, có thể dùng một từ để mô tả là “bẩn”. Lúc đó Tạ Lâm mới để ý tới, chỉ một câu, đã chẹn ngang miệng Úy Trì Chính.

“Không biết hôm đó Úy Trì đại nhân đã giao dịch điều gì?”.

Úy Trì Chính nhớ lại, hôm đó, hắn yêu cầu Tạ Lâm đừng tiết lộ bí mật “Úy Trì Chính” chính là kẻ đã bóp cổ Thừa tướng cho bệ hạ biết.

Và những gì Tạ Lâm làm hôm nay, thì Úy Trì Chính thực sự không phải là kẻ bóp cổ, mà kẻ bóp cổ là Hầu tướng quân, đâu có liên quan gì đến Úy Trì Chính ngươi?

Úy Trì Chính rơi vào bẫy mà bản thân lại không hề hay biết, thua ván cờ này, đúng là đáng tiếc, đáng tiếc.

“Lão” gian thần xảo trá.

Úy Trì Chính mắng thầm.

Thêm nữa, lúc ở trên triều đường, Tạ Lâm nói: “Vì thần nói năng không cẩn trọng, mới dẫn đến tội lỗi đó của Hầu tướng quân, nên thấy vô cùng áy náy, thần cũng xin chịu tội, đóng cửa tự kiểm điểm nửa tháng, xin bệ hạ ân chuẩn.”

“Chuẩn.”

Ngày hôm đó, Minh Trọng Mưu vui vẻ đồng ý, nhưng sang đến ngày thứ hai liền hối hận.

Trông đống tấu chương chất đống cao như núi trong ngự thư phòng, Minh Trọng Mưu sai Lại Xương gọi Thừa tướng tới. Không lâu sau, Lại Xương mặt mày xám xịt quay về. Minh Trọng Mưu thấy lạ, hỏi hắn tại sao không nhìn thấy Thừa tướng. Lại chứng kiến khuôn mặt tang thương của Lại Xương, hắn thưa:

“Thừa tướng đại nhân nói, đã xin chịu tội tự kiểm điểm, thì dĩ nhiên là nửa tháng không thể ra khỏi cửa, ngài ấy nói bệ hạ đã muốn tự mình chấp chính, thì thiết nghĩ đống tấu chương đó chắc chắn không thể thể làm khó được người.”

Minh Trọng Mưu nghe xong, chỉ biết nghiến răng, nghĩ đến bản thân mình là hoàng đế, phê duyệt tấu chương sẽ là chuyện sớm muộn, đương nhiên không thể làm khó được mình. Nhưng chưa qua nổi hai ngày, đống tấu chương càng chất càng cao, khiến cả ngự thư phòng đến chỗ để đặt chân cũng không có. Minh Trọng Mưu năm lần bảy lượt gọi Tạ Lâm vào cung, Tạ Lâm đều giả câm giả điếc, chỉ nói đang chịu tội, xin bệ hạ kiềm chế nhớ mong, nửa tháng sau gặp lại.

Nhìn khắp lượt núi đồi trập trùng đều là tấu chương, Minh Trọng Mưu ngửa mặt lên trời.

Trẫm không thèm nhớ mong ngươi, trẫm chỉ muốn ngươi tới phê duyệt tấu chương thôi!

Hoàng đế Vạn Triệu nuốt hai hàng lệ dài như sợi mì vào trong, cúi đầu xuống nghẹn ngào phê duyệt tấu chương, phê mãi cho tận đêm khuya, sáng hôm sau lại vẫn phải tinh thần phấn chấn thượng triều nữa chứ.

Đồ cáo “già”.

Minh Trọng Mưu hậm hực mắng thầm, quăng bút sang một bên, mực văng hết lên cả tấu chương, hắn vội vàng dùng một tờ giấy Tuyên để thấm bớt mực đi, nhưng vẫn để lại một mảng trên tờ giấy màu vàng rực, nhìn giống như một cục mụn đột nhiên trồi ra.

Đồ cáo “già”……!

“Bộp” bản tấu chẳng có chút tích sự gì trong mắt Minh Trọng Mưu, lập tức trở thành vật hy sinh để hắn giận cá chém thớt, tay vừa vung lên, liền rơi luôn vào đống bụi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.