Phi cơ vững vàng hạ cánh, trượt thêm một đoạn nữa trên sân rồi mới từ từ dừng lại, bên trong đài phát thanh truyền ra tiếng cười của cơ trưởng, Giản Diêu tháo bịt mắt xuống, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa cổ.
Trong bóng đêm, khắp nơi đều là những chấm sáng le lói của hằng ha các vì sao, trên đường bay liên tục có phi cơ hạ cánh, đến giờ này mà vẫn nhộn nhịp bận rộn như cũ.
Giản Diêu mở điện thoại ra, trên màn hình đã tự động đổi thành thời gian địa điểm ở Paris, chưa gì mà mười rưỡi tối rồi.
Tin nhắn Wechat của Triệu Hữu Minh đã được gửi từ nửa tiếng trước: "Anh đến sân bay rồi, em cứ trực tiếp cầm hành lý đi ra, anh ở cửa sân bay đợi em."
Giản Diêu trả lời một câu: "Vâng", đứng dậy cầm hành lý cá nhân, đi theo đám đông về phía cửa cabin.
Mới giữa tháng tám, thời tiết ban đêm Paris không nóng lắm, Giản Diêu lấy ra từ balo tùy thân một cái áo khoác mỏng mặc vào, trong lúc chờ hành lý được vận chuyển đến lại nhắn tin cho Khương Thục Viện: "Con đến Paris rồi."
Trong nước lúc này còn chưa đến rạng sáng 5 giờ, vốn tưởng rằng Khương Thục Viện sẽ không đọc tin nhắn, năm phút sau, lại có tin nhắn trả lời, chỉ có một từ lãnh đạm "Ừ."
Khương Thục Viện là mẹ nuôi y, từ năm 7 tuổi y được đón trở về Khương gia, suốt mười một năm đến tận bây giờ, phương thức ở chung của hai mẹ con vẫn là như thế, không xa không gần, không mặn không nhạt, khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-tam/1112913/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.