Edit: Halan
Beta: Thảo My
Lâu Tây Nguyệt không nghĩ đến nàng lại ngang ngược như vậy, tay vuốt ve cằm, nhìn nàng mỉm cười, không nhanh không chậm hỏi lại: “Ai nói ta lập gia đình?”
“Nhưng ngươi thật sự đã thất thân.”
“Ai!” Lâu Tây Nguyệt bỗng nhiên thở dài, trên mặt lộ ra vài đau buồn, “Giang hồ vốn là nơi cá lớn nuốt cá bé, võ công của ta cũng không phải quá cao, huống chi đối phương là giang hồ đệ nhất cao thủ, bị hắn bắt mà thất thân cho hắn cũng là việc không thể tránh được.”
Phương Tú Ngọc ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới nói lại được, “Ngươi nói, Thu Minh Phong cường bạo ngươi?”
Lâu Tây Nguyệt nhíu mày, “Không phải sao?”
“Làm sao có thể?”
“Vấn đề này ngươi nên hỏi hắn nha, ta không trả lời được.”
“Các ngươi rõ ràng cảm tình sâu đậm.” Phương Tú Ngọc không tin.
“Ta với hắn vốn có ơn cứu mạng, lại là bạn cũ của tiên sư, còn nữaThu Minh Phong ở trong chốn giang hồ luôn luôn có tiếng, ta tự nhiên đối với hắn tín nhiệm không nghi ngờ, không phòng bị.”
“Chuyện như vậy mà ngươi cũng có thể nói được?”
Nàng ngồi thẳng người, nói: “Miêu Cương chúng ta không giống nữ tử trung nguyên cho rằng danh tiết quan trọng hơn tính mạng, lưu lại tính mạng báo thù mới là phương thức chúng ta lựa chọn.”
“Ngươi hiện tại chỉ sợ bản thân còn khó giữ được chứ nói gì đến báo thù?” Phương Tú Ngọc không nhịn được mà lộ ra vẻ khinh miệt.
Lâu Tây Nguyệt trên mặt tươi cười, lạnh nhạt nói nói: “Người đời đều biết người Miêu chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-phu-thang-phu/263263/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.