Lô Uyển Chi không nghĩ vậy, nàng không muốn Tô Việt đi chiến trường, nghĩđến bộ dáng hắn dùng đao chém giết, thậm chí là vẻ mặt thị huyết, nàngkhông chịu được ruột gan đứt ra từng khúc.
"Cha, chẳng lẽ TôViệt không thể không đi chiến trường? Thiên hạ này có hàng nghìn hàngvạn tráng đinh, cũng không thiếu một người như hắn" Lô Uyển Chi nói xong lời cuối cùng thanh âm lộ ra nỗi vô vọng vội vàng, giờ phút này nàngmuốn giơ tay bắt lấy gì đó giữa dòng lạc lõng, nhưng lại phát hiện chỉlà phí công.
"Hàng nghìn hàng vạn nam tử đều có thể lên chiến trường, vì sao A Việt không thể đi? Uyển Chi, nếu như từ gốc độ của một phụ thân hoặc gia trưởng suy nghĩ, ta cũng không muốn A Việt đi tòngquân, đó là suy nghĩ liên quan tới chuỗi chuyện sinh tồn, người đối vớihắn có một chút tình cảm sẽ không để hắn đi. Nhưng mà Uyển Chi, mối thùcủa nhà chúng ta con đã từng nghĩ tới chưa? Trông cậy vào đệ đệ Văn Hiên của ngươi làm sao so được cao thấp với người kia, ít nhất phải đợi mười mấy năm, ở thời điểm đó kẻ thù đều đã chết già cả rồi, chúng ta chỉ còn lại sự tiếc nuối mà thôi. Mà A Việt là người thông minh, đi chiếntrường có thể xông pha ra thế giới, nơi đó lập công kiến nghiệp cũngnhanh, hơn nữa con không phải nói mấy bằng hữu của hắn đều đi hay sao,mấy người bọn họ ở cùng nhau có thể chiếu cố lẫn nhau, Lỗ Kính nàytrước kia ta cũng quen biết, hắn đã từng đi Thiếu Lâm Tự học nghệ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-phu-cua-kieu-the/2295641/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.