Bên ngoài trời vẫn đang mưa, cả người Khâu Gia Thành đều ướt sũng, chẳng biết đã đứng dưới mưa bao lâu, lạnh đến mức run lẩy bẩy. Giản Ninh Xuyên bảo nó đi tắm nước nóng, lại tìm một bộ quần áo của mình để cho thằng bé mặc tạm. Khâu Gia Thành hiện nay đã là học sinh cấp hai, chiều cao được di truyền từ mẹ, mới từng đấy tuổi đã cao đến 1m70, không thấp hơn Giản Ninh Xuyên là mấy, nhưng khuôn mặt vẫn non choẹt, bộ dạng cũng chỉ như một đứa nhỏ đang chịu tủi thân. 
Giản Ninh Xuyên đoán thằng bé trốn nhà vì chuyện của ba mẹ, cậu không hỏi thẳng trực tiếp, chỉ nói: “Thành Thành, em ăn cơm chưa?” 
Khâu Gia Thành hiện tại đã khá hơn vừa nãy rất nhiều, nói: “Ăn rồi ạ, em có mang theo tiền, nhưng lại quên thẻ căn cước nên không ở khách sạn được, đành phải tới đây làm phiền hai người. Xin lỗi cậu Tiểu Giản, anh đừng nói cho ba mẹ biết em đang ở đây nhé, ngày mai em sẽ rời đi ngay.” 
Giản Ninh Xuyên: “Anh thì anh không nói đâu, có điều em thử van xin mợ em xem.” 
Hoắc Phù: “…” 
Khâu Gia Thành nhìn Hoắc Phù, thật sự gọi: “Mợ ơi.” 
Hoắc Phù vô cùng thê thảm nói: “Hai cái đứa này… Thành Thành, ba mẹ cháu không tìm được cháu sẽ báo cảnh sát đấy.” 
Khâu Gia Thành ủ rũ nói: “Không đâu, bọn họ sẽ cho rằng cháu đến nhà bạn học. Cháu không muốn đến đấy, bạn học của cháu chắc đã đọc được tin ba cháu đi ăn vụng, mất mặt lắm.” 
Hoắc Phù và Giản Ninh Xuyên quay mặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-ninh-xuyen-la-so-mot/727780/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.