Cố Tích Phong ập mặt ngã thật mạnh xuống mặt cỏ rậm rạp bên dưới, cảmgiác phía sau đầu mình đột nhiên dính một thứ gì đó nóng hôi hổi mà dinh dính, hắn đưa tay lên xoa xoa phần đầu có chút choáng váng của chínhmình, quay đầu lại nhìn về phía sau. Chỉ thấy phía sau hắn một khoảngkhông xa đã có thêm một cái hố bom cực kỳ khủng bố, mà tiểu tử Đạt VănTây thì lại đang thống khổ nằm rạp người ngay bên cạnh cái hố bom kia,toàn bộ thân dưới của hắn cũng đều là máu đỏ tươi.
Đạt Văn Tâynhìn thấy vẻ mặt ngơ ngẩn thất thố cùng với choáng váng trên mặt Cố Tích Phong, dùng hết toàn bộ khí lực toàn thân còn sót lại của mình, thốngkhổ gầm rú một tiếng:
- Chạy mau!
Cố Tích Phong chính làmột gã khác loại duy nhất bên trong Tiểu đội 7 năm đó. Tên gia hỏa nàyam hiểu nhất chính là lén lút rời khỏi chiến trường đang chiến đấu kịchliệt, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể giơ súng hướng về phía đốiphương đầu hàng, sau đó chuẩn bị sẵn sàng tìm kiếm cơ hội quay súng trởlại bắn lén đối phương một trận.
Một tiếng chạy mau này của ĐạtVăn Tây, phảng phất giống hệt như là một tiếng súng xuất phát ngay trước vạch cuộc thi chạy điền kinh vậy, khiến cho Cố Tích Phong chấn độngmàng nhĩ. Hắn ta trong khoảnh khắc giống như đã quay trở lại phiến chiến trường trước đây, đám chiến hữu của mình trên người tràn đầy máu tươi,đang ở bên trong tràng lửa đạn khủng bố liều mạng múa may cánh tay, bảochính mình nên nhanh chóng rời khỏi nơi này…
Vì thế ngay khi thời điểm đại não của hắn vẫn còn chưa có kịp hiểu rõ ràng mọi chuyện, thânthể của hắn đã theo bản năng làm ra phản ứng trước, phốc một tiếng,giống hệt như là một con thỏ béo bị chấn kinh, lướt sát trên mặt cỏ màphóng chạy cực nhanh ra ngoài.
Cố Tích Phong trừng lớn cặp mắt,không ngừng liều mạng phóng chạy trốn chết về phía trước, liều mạng quơloạn hai cánh tay. Mười đầu ngón tay mập ú thô to ở trong không khí saulưng mình không ngừng liều mạng quơ loạn, thế nhưng lại cái gì cũngkhông hề cầm lấy được, quả thật chỉ là một hồi phí công.
Cái thân ảnh mập mạp chỉ ngay lập tức sau đó sẽ lập tức tiến vào trong rừng rậm, đột nhiên ngừng phắt lại.
Cố Tích Phong xoay người lại, bắt đầu liều mạng hướng về phía ngược lại phóng chạy như điên.
o0o
Đạt Văn Tây trợn tròn lớn cặp mắt, giương mắt nhìn chằm chằm Cố Tích Phongđang hướng về phía mình mà phóng chạy tới, phẫn nộ rít gào lên:
- Vì cái gì ông không chịu chạy đi?
Cố Tích Phong nhìn thấy cặp chân phía dưới của hắn đã bị sức nổ chấn chothành nát bấy, biểu tình trên mặt nhất thời trở nên cực kỳ khó coi, tựahồ như là muốn khóc, thế nhưng lại không khóc ra nổi. Hắn run run giọnggiải thích:
- Lão tử chạy không nổi a!
Đạt Văn Tây dùngánh mắt như nhìn kẻ điên, vẻ mặt ngạc nhiên khó hiểu nhìn chằm chằm vàoCố Tích Phong, hung hăng cắn chặt hai hàm răng, không muốn để cho sự đau nhức trên người bức cho bản thân phải cầu xin thương xót cất tiếng rênrỉ. Hắn nghe được tiếng súng ở phía sau càng ngày càng rõ ràng hơn. Hắnnhìn thấy những thân ảnh rất nhanh lao tới từ trong rừng của đám bộ độiđặc chiến tinh nhuệ của chi Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí kia.
Hắn đưa tay sờ nhẹ một chút mảnh vải băng bó đã dính đầy máu tươi dưới bụng mình, thở hào hển không ngừng, nói:
- Như vậy hiện tại phải làm sao bây giờ?
Nói xong những lời nói này, cổ họng hắn khẽ nhúc nhích một chút, phốc mộttiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi đỏ rực, sắc mặt càng ngày càng thêm trắng bệch.
Cố Tích Phong nửa ngồi nửa quỳ bên trong bụi cỏ ngay trước mặt hắn, đưa tay lau đi mớ mồ hôi trên trán mình, run giọng nói:
- Chúng ta cùng chết vậy!
- Cùng chết cái rắm a!
Đạt Văn Tây càng ngày càng thở hào hển dồn dập hơn, lớn tiếng nói:
- Trong đám đội viên cũ của Tiểu đội 7 từ lúc nào lại xuất hiện qua cáiloại giải quyết tình huống chiến trường như thế này vậy chứ?
Biểu tình trên mặt của Cố Tích Phong nhất thời có chút dại ra, ngẩn người ra một chút, nói:
- Chẳng phải mọi người vẫn thường nói lão tử là loại khác người trong đám đó hay sao? Thể năng lão tử vốn không tốt mà, không được hay sao?
Những tia quang mang trong cặp mắt của Đạt Văn Tây càng ngày càng ảm đạmxuống, biết những lời Lão Cố vừa nói chỉ sợ không sai, ngày hôm nay xemra hai người bọn họ chỉ có thể cùng nhau chết tại đây thôi. Mà trongkhoảng thời gian cuối cùng chờ đợi tử vong đến rước đi, bản thân hắn sớm đã yếu ớt không còn được mấy hơi thở nữa, thế nhưng lại vẫn chưa từngquên mất đi cái đoạn khắc khẩu vừa mới xảy ra lúc nãy, giãy dụa mấy cái, thành thật mà có chút tục tiểu nói:
- Vừa rồi… ông… nói mấy lời… phế vật… gì vậy chứ?
Cố Tích Phong đặt mông ngồi bệch xuống trong bụi cỏ, cũng chẳng thèm liếcmắt nhìn về phía thân ảnh của đám đội viên tiểu đội chiến đấu đặc biệtvừa mới trong cánh rừng rậm đằng sau lao ra kia, thở gấp hào hển, nói:
- Trong đám người Tiểu đội 7, lão tử chính là người có trình độ kỹ thuậtkhống chế vi tính tốt nhất, Lão đại cùng với Lão Bạch cưng chiều lão tử, đó là bởi vì hai người bọn họ đều là những người sáng suốt a.
Không biết là do hồi quang phản chiếu hay là do thiêu đốt hết toàn bộ nhữngtia sinh mệnh cuối cùng của mình, hô hấp của Đạt Văn Tây vào lúc nàykhông ngờ lại trở nên vững vàng hơn rất nhiều. Khuôn mặt bởi vì đã bịmất máu quá nhiều, khiến cho trở nên phi thường trắng bệch. Không ngờvào lúc này hắn cũng còn có nhàn tình dật chí, trên mặt hiện lên một tia cười trào phúng cực kỳ nồng đậm, nói:
- Năm đó khi mà trong độimở tiệc ăn mừng, tất cả mọi người ai nấy cũng đều muốn mời Tiểu Thi gianhập vào Tiểu đội 7, nếu như lúc đó hắn ta đồng ý, thì hiện tại Lão Cốông còn có gì mà kiêu ngạo cơ chứ? Nhìn xem ông còn có thể đắc ý cái gìnữa đây?
- Tiểu Thi đã chết mất rồi…
Cố Tích Phong có chút ngơ ngẩn xoa xoa đầu mình mấy cái, sau đó cất tiếng khóc rống, nói:
- Văn Tây cậu cũng sắp chết rồi, lão tử ta cũng sắp chết rồi, nhưng màcậu ngàn vạn lần không cần phải sợ a, có ta sắp đi theo với cậu liềnthôi.
Đạt Văn Tây ngã người nằm dài bên trong bụi cỏ sớm đã ướtnhẹp đầy máu tươi, dùng loại ánh mắt càng ngày càng mơ hồ hơn, nhìn vềphía mấy gã địch nhân đang mang theo những khẩu súng trường áp sát tới,hạ thấp giọng, run rẩy nói:
- Tôi không sợ… Từ sau khi đi đến Tây Lâm trở đi… Tôi đã… liền không bao giờ… còn cảm thấy… cảm thấy sợ hãinữa… Tôi tuyệt đối không sợ!
Bên trong cánh rừng rậm, chẳng biếttừ phương hướng nào, đột nhiên vang lên một tiếng súng cực kỳ thanhthúy, thanh âm vẫn như cũ lượn lờ quanh quẩn không tiêu tan đi.
Cố Tích Phong biết rõ ràng đám người đang truy kích bọn họ kia, so với đám người Đế Quốc lạnh lùng hơn băng tuyết, lại càng thêm băng lãnh tànkhốc, tuyệt đối sẽ không cấp cho hắn bất cứ cơ hội nào để mà giả đầuhàng cùng với bắn lén ngược lại. Cho nên ngay thời điểm khi tiếng súngvang lên, hắn liền nhắm chặt lại cặp mắt, không nghĩ muốn hướng về phíacái nòng súng tối om này, theo thói quen lại dùng đến cái loại chiếnthuật đáng khinh kia, cũng không nghĩ muốn ngay tại thời khắc cuối cùngcủa sinh mệnh mình, lại đi làm mất mặt của Tiểu đội 7.
Một tiếngsúng thanh thúy vang lên, sau đó quanh quẩn một lúc khá lâu mới hoàntoàn biến mất. Chỉ là một đoạn thời gian vô cùng ngắn ngủi thôi, thếnhưng mà đối với Cố Tích Phong mà nói, lại lâu dài giống hệt như cả cuộc đời của mình vậy. Sau đó hắn thậm chí còn kiên trì cho rằng, trongkhoảnh khắc đó, hắn đã nhìn thấy được tất cả các khoản ngắn ký ức quantrọng trong suốt cuộc đời mình, kể từ khi sinh ra cho đến lúc chết đihiện tại. Chính là lần đầu tiên nổ súng giết người ở trên chiến trường,lần đầu tiên đi chơi gái…
Vì cái gì mà lần trúng đạn này lạikhông có đau đớn giống như những lần trước đây cơ chứ? Hay là nói ngườita sau khi chết đi liền không thể cảm thụ được sự đau đớn hay sao? CốTích Phong hai tay ôm chặt lấy thân thể Đạt Văn Tây trong lòng ngựcchính mình, trải qua một khoảng thời gian mà hắn cho là cực kỳ dài dòngkia, thoáng một chút do dự, hắn khẽ mở hé hai mắt ra, sau đó liền bắtgặp một màn hình ảnh mà nói như thế nào hắn cũng không thể nào tưởngtượng nổi. Cái miệng đã sớm khô cạn của hắn theo bản năng mở ra, thếnhưng cũng không thể phát ra bất cứ thanh âm nào cả.
Cách hắncùng với Đạt Văn Tây khoảng chừng hai mươi thước, cái gã bộ đội đặcchủng Liên Bang đang ôm lên khẩu súng trường Tạp Yến nhắm thẳng về phíachính mình, ngay chính giữa mi tâm không biết từ lúc nào đột nhiên xuấthiện một cái lỗ máu nhỏ nhắn cực kỳ thanh tú, sau đó từ bên trong cái lỗ nhỏ nhắn kia đột nhiên phun bắn ra một đóa hoa máu đỏ tươi cực kỳ khủng bố.
Bằng!
Một tiếng súng thanh thúy cùng với nặng nền pha lẫn với nhau, nhất thời vang lên từ phía cánh rừng rậm ngay sau lưnghai người bọn hắn, sau đó là phát súng thứ hai, phát súng thứ ba, phátsúng thứ tư… một chuỗi những phát súng vang lên liên miên thanh thúy như một tràng nhạc khúc vậy.
Trên bãi cỏ phía xa xa, một đám các bộđội đặc chiến tinh nhuệ của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí của Quân đội LiênBang, đang chuẩn bị khu động cò súng, đánh gục tại đương trường Cố TíchPhong cùng với Đạt Văn Tây, hiện tại trên thân thể mỗi người nhất thờiđã có thêm vô số những lỗ máu. Sau một tràng âm thanh phốc phốc ào àotrầm đục giống hệt như một tràng mưa rào, thân thể đám người kia nhấtthời rung động kịch liệt, cuối cùng cứ như vậy mà ngã xuống mất mạng.
Ngay sau đó, một quả bom đạn đạo mini bộc phá tầm xa nhất thời kéo dài cáiđuôi thật dài, ở trong cánh rừng rậm rạp méo mó xoay xoay bay lượn, dùng tốc độ cực cao gào thét bay xuyên qua bầu không khí khô nóng bên trênbãi cỏ, giống hệt như một đầu độc xà khủng bố đâm thẳng vào khu vực rừng rậm, chính xác bắn trúng mục tiêu, hơn nữa trong khoảnh khắc liền pháhủy ngay một đầu xe Thiết giáp đang đậu bên trên sườn núi phía sau khurừng rậm…
o0o
Chân trái Hứa Nhạc chống ở phía trước, chânphải khuynh nhẹ ở phía sau, thân thể giống hệt như một gốc cây dương xỉthẳng tắp, quanh co bình tĩnh mà cao ngất. Hai tay hắn một phen ôm chặtkhẩu súng đã được cải tiến kia, dùng một loại tiết tấu phi thường ổnđịnh, phát ra thanh âm trầm đục. Mỗi một lần tia lửa đạn xẹt ra từ họngsúng tối đen, bên trong khu rừng cây xa xa liền có một gã Chiến sĩ chiến đấu đặc chủng của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí hét lên một tiếng rồi ngãxuống.
Khoảng cách từ nơi Hứa Nhạc đến chỗ đám chiến sĩ chiến đấu đặc chủng kia cũng không quá mức xa, những mục tiêu mà Hứa Nhạc lựachọn toàn bộ đều tập trung ở đỉnh đầu hoặc là cổ họng của đối phương. Mi tâm cùng với cổ họng của đám binh lính chiến đấu đặc chủng này khôngngừng tuôn ra từng đóa huyết hoa xinh đẹp, sau đó thân thể giống hệt như những cây lúa mạch, quanh co ngã xuống dưới những phát đạn của HứaNhạc.
Bên dưới một gốc đại thụ lớn cách chỗ Hứa Nhạc đứng khoảngchừng mấy thước, sắc mặt Hùng Lâm Tuyền ngưng trọng, sớm đã phát độngcái khẩu súng bắn tỉa hỏa lực cao nặng nề trong tay hắn. Những luồng mưa đạn không ngừng gào thét lao vút ra, giống hệt như một vị Tử Thần đangném ra cái lưới tử vong của chính mình, đem tất cả những gã địch nhânđứng đầy xa xa một phen tóm gọn trong bàn tay mình. Mỗi khi những sợilưới khủng bố kia lướt qua, sẽ đều thấy xuất hiện một đám huyết nhục mơhồ khủng bố.
Một quả tên lửa đạn đạo mini pháo kích tầm xa từphía cuối đội ngũ phóng thẳng vào cánh rừng, đã thành công phá hủy đichiếc xe Thiết giáp đậu trên sườn núi phía sau cánh rừng xa xa. Một hồichiến đấu phát sinh một cách xuất kỳ bất ý như thế này, cứ như vậy màchấm dứt!
Một tràng chiến đấu này phát sinh rất nhanh, thế nhưngcũng chấm dứt rất nhanh không kém. Những đầu chim rừng kinh hoảng đangđậu trên ngọn cây, thậm chí còn chưa có kịp dang cánh bay đi. Ngay sauđó, bên bãi cỏ trong cánh rừng rất nhanh chóng đã hồi phục lại sự imlặng. Chỉ có những cỗ thi thể vẫn còn chảy máu đầm đìa không ngừng, cùng với những mảnh vỏ cây vỡ vụn màu khô vàng trải đầy mặt đất, mới có thểchứng minh trong khoảng thời gian hơn mười giây ngắn ngủi kia đến tộtcùng là đã phát sinh ra những chuyện gì.
Đám đội viên Tiểu độiNTR trong tràng chiến đấu kịch liệt xảy ra bên ngoài khu rừng rậm này,đã bắt được tổng cộng bốn gã tù binh của tiểu đội chiến đấu đặc chủngBiệt đội Cặp Mắt Ti Hí bị thương. Nhưng mà vào lúc này cũng không còn ai có tâm tình để mà để ý đến mấy tên gia hỏa này. Tất cả mọi người ai nấy cũng đều vô cùng lo lắng phóng chạy về phía mặt cỏ, đi thẳng đến bêncạnh Cố Tích Phong cùng với Đạt Văn Tây đang nằm ở giữa bãi cỏ.
Nhìn thấy cảnh Cố Tích Phong đang nằm khóc rống tại nơi đó, nhìn thấy mộtmàn hình ảnh máu huyết ngập tràn đập vào mắt kẻ khác cực kỳ kinh tâmđộng phách, biểu tình trên mặt tất cả mọi người nhất thời dần dần trởnên cứng ngắc…
Đám đội viên nhất thời vây xung quanh Đạt Văn Tây, trầm mặt không nói bất cứ lời nào. Bọn họ nhìn thấy hắn đang nằm trongvũng máu thê thảm, bàn tay cầm súng nhất thời trở nên vô cùng cứng ngắc.
Dòng máu đỏ tươi mang theo những bọt khí nho nhỏ thong thả chảy xuống, xuyên qua cái quần dài sớm đã rách nát cực kỳ rác rưởi, miệng vết thvỡ nát,thậm chí một vài chỗ còn có thể nhìn thấy những mảnh xương cốt vỡ vụnnữa. Hai chân của hắn từ nay về sau hẳn là bị phế đi mất rồi. Càngnghiêm trọng hơn nữa chính là, mấy ngày trước đây phần bụng dưới của hắn đã bị trúng hai vết đạn khủng bố, chỉ mới được hắn tạm bợ băng bó màthôi, hiện tại trải qua chấn động, miệng vết thương lại vỡ ra, chảy ramáu tươi cực kỳ khủng bố.
Tuy rằng Đạt Văn Tây từ trước đến giờvẫn luôn tự xưng mình là con gián thứ hai trong Tiểu đội 7, tuy rằng bản thân hắn trong suốt quá trình một mình một người bỏ chạy trốn chết bêntrong rừng rậm mấy ngày hôm trước, đã phi thường hoàn mỹ thể hiện ranăng lực sinh mạng cực kỳ cường hãn của chính mình, nhưng mà những vếtthương phi thường trầm trọng này, chung quy vẫn là đã phá tan toàn bộthân thể cùng với tinh thần của hắn, khiến cho hắn giống hệt như một gãthiếu niên trắng bệt bất lực vậy, yếu ớt không một hơi thở nằm dài bêntrong lồng ngực của Cố Tích Phong, ánh mắt dần dần trở nên trắng dã, đãbắt đầu nở to ra.
Đám đội viên xung quanh ai nấy cũng đều đã gỡxuống cái mũ giáp chiến đấu bằng thủy tinh tổng hợp trên đầu mình. Mộtmùi máu tươi tanh nồng trên bãi cỏ xộc thẳng vào mũi bọn họ, nhưng không một ai để ý đến. Bọn họ ai nấy cũng đều lớn giọng gào thét tên của ĐạtVăn Tây, nghĩ muốn tiễn đưa hắn đi hết con đường lộ trình cuối cùng.
Sắc mặt Hùng Lâm Tuyền lúc này đã trắng bệt, hắn xoay người lại, hung hăngđem cái mũ giáp rắn chắc trên tay mình ném thẳng xuống mặt đất. Phần mặt cỏ có chút ẩm ướt bên dưới nhất thời bị cú ném này của hắn làm xuấthiện một cái hố sâu, thế nhưng lại vẫn như cũ không thể nào phát tiếthết thảy những tình tự bi thương vào lúc này trong lòng của hắn.
Hứa Nhạc nhanh chóng ngồi chồm hổm xuống, đưa tay mạnh mẽ gỡ lấy thân thểcủa Đạt Văn Tây từ trong lồng ngực của Cố Tích Phong, sớm đã khóc ngấtđến mức sắp sửa hôn mê mất. Sau đó Hứa Nhạc nhẹ nhàng đặt thân thể ĐạtVăn Tây xuống bãi cỏ sạch sẽ bên cạnh một gốc tùng cổ thụ, từ bên hônggỡ ra một sợi dây băng cầm máu quân dụng, dùng sức buộc chặt hai vònglớn trên cặp đùi bê bết máu của Đạt Văn Tây, nhanh chóng tạo thành mộtnút thòng lọng chặt chẽ.
Động tác của Hứa Nhạc phi thường nhanhchóng, cái nút thòng lọng vừa mới thít chặt lại, thì hắn đã rất nhanhlấy từ trong cái ba lô hàng quân lớn của mình ra một ống thuốc kíchthích hồi máu hiệu suất cao. Nhanh chóng xé mở lớp bao bảo vệ bên ngoài, một phen đem hơn 100 cc thuốc hồi máu cấp cứu, tiêm thẳng vào phần ngực phập phồng của Đạt Văn Tây, dùng sức đẩy mạnh xuống.
Mớ thuốchồi máu cấp cứu hiệu suất cao rất nhanh đã lan tràn ra trong thân thểcủa Đạt Văn Tây… Không biết là do mớ thuốc men nổi lên tác dụng, hay làdo cảm giác được bên người mình xuất hiện rất nhiều người, Đạt Văn Tâycó chút gian nan mở to hai mắt mình ra, phần đồng tử đã bắt đầu nở to,lúc này cũng khẽ có chút thần sắc trở lại. Hắn giương mắt nhìn chằm chằm vào những thân ảnh mơ hồ bên cạnh mình, thuần túy bằng cảm giác mà nhận ra bóng dáng dày rộng to lớn hùng vĩ của Hùng Lâm Tuyền, thì thào nói:
- Lão Hùng, tôi nghĩ muốn giao phó di ngôn rồi…
Hứa Nhạc nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh Đạt Văn Tây, nhanh tay mở ra cái hòm cứu thương quân dụng bên cạnh mình, đột nhiên nghe được hai chữ di ngôn,cặp mày nhất thời khẽ nhíu lại một chút, thế nhưng động tác trên tay hắn vẫn không có bất cứ tạm dừng nào cả, lấy ra một con dao giải phẫu nhỏhình chữ L.
- Lão Hùng, nhắn cho… em gái của Cao Lầu, bảo nàng ấy không chờ tôi nữa…
Đạt Văn Tây khẽ nhíu nhẹ cặp mắt lại, nhìn lên bầu trời sớm đã căn bảnkhông thể nhìn rõ những đám mây trắng trên đó nữa, cặp môi khô héo nhợtnhạt có chút khẽ mấp máy, thanh âm yếu ớt mỏng manh vô cùng, nói:
- Đều do ông già của Cao Lầu cả… Cho dù chết… cho dù chết… nói thế nàocũng không chịu đồng ý… Bằng không thì chúng tôi… vào ba năm trước đây…đã liền có thể… kết hôn rồi… Tính đến bây giờ cũng đã có đứa nhỏ lẽo đẽo bước đi rồi… Có cần phải cố chấp đến như vậy không chứ?
Hùng Lâm Tuyền xoay người lại, ngồi chồm hổm bên cạnh hắn, cầm lấy bàn tay phảidính đầy bụi đất pha lẫn máu me thê thảm của hắn, trầm giọng nói:
- Tôi sẽ thay cậu chuyển lời cho cô ấy!
Đám đội viên cũ của Tiểu đội 7 như là Hầu Tử, Sơn Pháo kia, ai nấy cũng đều biết rất rõ ràng một đoạn chuyện tình năm xưa. Chính là một đoạn chuyện xưa đã từng phát sinh bên cạnh dòng suối trên Tinh cầu 3320, Tiêu ThậpTam Lâu lúc đó bởi vì cứu mạng Đạt Văn Tây cho nên đã hy sinh bên cạnhbãi sông. Sau lúc đó, Đạt Văn Tây đã hạ quyết tâm mạnh mẽ muốn kết hônvới em gái của Cao Lầu. Nhưng mà không biết vì cái gì, cái vị phụ thâncả đời công tác tưới tiêu tại một khu nông trại lớn trên Thủ Đô TinhQuyển kia của Cao Lầu thủy chung vẫn không đồng ý lời thỉnh cầu vô cùngkiên định của Đạt Văn Tây.
Sau khi buông xuống, hoặc là nói từ bỏ đi cái tảng đá nặng nề cuối cùng trong lòng mình, trên khuôn mặt táinhợt của Đạt Văn Tây nhất thời xuất hiện một tia vẻ mặt thả lỏng cùngvới an ủi. Nhưng mà một lát sau đó, trên khuôn mặt trắng bệt của hắnnhất thời chảy dài hai hàng nước mắt. Hắn lớn tiếng khóc ròng, nói:
- Ông già của Cao Lầu không thích chuyện tôi là con trai của Châu Trưởng!
Đạt Văn Tây dùng sức nắm chặt bàn tay của Hùng Lâm Tuyền, khóc lớn từng tràng, nói:
- Tôi là anh hùng chiến đấu của Liên Bang thì sao chứ? Tôi chán ghét nhất chính là đám chính khách khốn kiếp, đám tham quan kia… Nhưng mà, ônggià của tôi không ngờ lại chính là loại người như thế… Tôi cực kỳ chánghét… Hãy nói lại điều này cho mẹ của tôi biết, để mẹ của tôi… ly hônông ấy đi. Nói với mẹ tôi, đây chính là di ngôn cuối cùng của tôi… Huhu… Mẹ ơi… Con nhớ mẹ lắm!
Tuy rằng tất cả mọi người ở nơi này ai nấy cũng đều là những quân nhân ở trên chiến trường quen nhìn quachuyện sinh tử chia ly rồi, nhưng mà vào lúc này nhìn thấy Đạt Văn Tây,bình thường vẫn là gã nam nhân kiên cường mạnh mẽ nhất, vào lúc đối diện với tử vong như thế này, lại khóc rống gọi mẹ như vậy, đám nam nhânđứng trên bãi cỏ vẫn như cũ không ít kẻ ánh mắt đã đỏ ửng lên.
Đạt Văn Tây cực kỳ suy yếu, xoay đầu nhìn một vòng các chiến hữu thân thiết của mình một lần cuối, sau đó đột nhiên nhìn thấy một cái thân ảnh cóchút mơ hồ tiến thẳng vào tầm mắt của hắn. Cái thân ảnh này đối với hắnmà nói là phi thường quan trọng, vô cùng quen thuộc, thế nhưng lại rấtlâu rồi cũng không có nhìn thấy.
- Lão đại? Tôi đây là hoa mắt hay là sắp chết nên nhìn thấy ảo ảnh vậy? Như thế nào lại có thể gặp được anh ở nơi này?
Hứa Nhạc nghe được những câu hỏi thì thào nhàn nhạt của Đạt Văn Tây, thếnhưng hắn cũng không có mở miệng trả lời. Vào lúc này hắn đang tập trung tâm trí vào việc xử lý phần thương thế cực kỳ thảm thiết ở nửa thândưới của Đạt Văn Tây. Hắn chỉ vừa mới hoàn thành xong việc tiêm vào cơthể Đạt Văn Tây ba liều thuốc hỗ trợ phục hồi máu cấp cứu hiệu suất cao, sau đó chuẩn bị lau rửa mớ da thịt bầy nhầy dưới chân hắn, chuẩn bị gắp ra những mảnh đạn vỡ khủng bố vẫn còn ghim chặt trong đó.
- VănTây, cậu không nhìn lầm đâu! Đúng là Lão đại! Lão đại đã trở lại! Lầnnày Lão đại trở lại để đón chúng ta rời khỏi cái địa phương quỷ quáinày! Cậu ngàn vạn lần không được chết a!
Sơn Pháo vô cùng lo lắng, không ngừng gầm rú nói, sau đó hướng về phía Hứa Nhạc, cất giọng van xin:
- Lão đại, cậu mở miệng nói chuyện cái gì đó đi a!
Thế nhưng Hứa Nhạc vẫn như trước trầm mặc không nói tiếng nào. Hắn hiện tại đang phi thường chăm chú lắng nghe khí tức càng ngày càng yếu ớt đi của Đạt Văn Tây nằm ngay trớpc mặt mình. Cặp lông mày rậm rạp giống hệt như hai thanh phi đao của hắn nhăn lại càng ngày càng nhanh, trái tim củahắn cũng càng ngày càng băng lãnh hơn.
o0o
Năm 68 Hiếnlịch 37 Liên Bang, Chính phủ Liên Bang dưới sự lãnh đạo của Tổng thốngMạt Bố Nhĩ, vì để khôi phục lại vinh quang của Sư đoàn Thiết giáp 17 của Quân Thần Lão nhân gia, cho nên đã bắt đầu tiến hành một loạt nhữnghành động liên hoàn. Trong lần hành động bất ngờ này, hơn một trăm gãbinh lính con ông cháu cha quyền quý của Liên Bang, gia nhập vào Tiểuđội 8384 của Đội cảnh vệ Cảng Đô nhằm để mạ vàng thân thế của chsinhmình, đã bị bí mật chuyển dời đến Tây Lâm, bắt đầu tiếp nhận một hồihuấn luyện ma quỷ của Tiểu đội 7.
Ba gã huấn luyện viên ma quỷHứa Nhạc, Bạch Ngọc Lan, Hùng Lâm Tuyền vào lúc đó đã cấp cho đám đệ tửcon ông cháu cha này một hồi ấn tượng khắc sâu đến cả đời này của bọn họ tuyệt đối không thể nào quên được. Thậm chí không chút nào khoa trươngmà nói, đã hoàn toàn cải biến cả cuộc đời của bọn họ. Bởi vì bắt đầu từlúc đó trở đi, bọn họ đã không còn là những gã công tử ăn chơi tráctáng, bất tài vô dụng, bị mọi người phía sau lưng đám lãnh đạo Liên Bang trào phúng mắng chửi nữa, mà là trở thành một thành viên bên trong chitập thể anh hùng nổi danh hiển hách nhất trong Quân đội Liên Bang.
Năm đó trong đám đội viên mới có thân phận cực kỳ sang quý của Tiểu đội 7này, thì đám người Đạt Văn Tây cùng với Tích Bằng là có tố chất quân sựtốt nhất trong đám. Tích Bằng năm đó bởi vì không thoát khỏi sự liênquan đến những âm mưu phía sau dùng để đối phó với Hứa Nhạc, cho nêntrước tiên bị buộc phải ly khai khỏi Tiểu đội 7. Đạt Văn Tây thì mãi vẫn luôn ở lại trong chi đội ngũ thiết huyết này, hơn nữa rất nhanh chóngđã thể hiện ra được một mặt xuất sắc vĩ đại của chính mình, trở thành kẻ sớm nhất trong đám đội viên mới kia có tư cách được đi theo đám độiviên cũ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.
Hứa Nhạc yên lặng nhìn chằmchằm vào hai gò má đã sớm tái nhợt của Đạt Văn Tây, hai mắt hắn nhắm lại thật chặt, trong lòng hết sức tự nhiên hồi tưởng lại những giọt mồ hôiđổ xuống trên sân thể dục Quân khu Tây Lâm của năm đó, những ly rượumạnh bên trong lễ đường, còn có những giọt máu nóng của hắn đã đổ xuốngtrên chiến trường, chính là hướng về phía gã binh lính thuộc hạ sắp chết đi của mình, yên lặng thể hiện sự kính nồng đậm.
Phụ thân chínhlà một vị Châu Trưởng liên nhiệm mấy nhiệm kỳ của Tê Hà Châu, thế nhưngchính mình ở tiền tuyến lại chỉ là một gã binh lính hoàn toàn bìnhthường, cái này cũng không phải bất cứ kẻ nào cũng có thể làm được.
Sắc mặt của Hùng Lâm Tuyền trầm trọng, liếc mắt nhìn Cố Tích Phong một cái, hỏi:
- Những người còn lại trong doanh địa đâu hết rồi?
Cố Tích Phong thu hồi lại ánh mắt tràn ngập khiếp sợ đang nhìn chằm chằm Hứa Nhạc của chính mình, hạ giọng nói:
- Đều chết hết cả rồi!
Khu doanh địa tiền tuyến của Tiểu đội NTR được bố trí ở một vị trí cực kỳhẻo lánh, hơn nữa lại được tiến hành ngụy trang vô cùng tốt, thế nhưnglại vẫn như cũ không thể nào thoát khỏi sự truy tìm gắt gao của bên phía Căn cứ tiền tuyến Liên Bang. Hơn hai trăm gã bộ đội chiến đấu đặc chủng của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí Liên Bang cưỡi trên Chiến đấu cơ trực tiếpbay tới đánh úp bất ngờ. Khu doanh địa chỉ còn lại hơn mười gã đội viênnhất thời hoàn toàn bị hủy. Chỉ có Cố Tích Phong, lúc đó vừa mới kịp gặp mặt Đạt Văn Tây, hai người đang núp ở trong cánh rừng bên ngoài doanhtrại trao đổi chuyện tình, mới may mắn còn sống sót.
Nghe xongđược tình huống như thế, sắc mặt Hùng Lâm Tuyền nhất thời càng thêm khócoi hơn trước. Hắn chậm rãi đi đến sau lưng Hứa Nhạc, hạ thấp giọng nóira mấy cái tên của đám binh lính đã hy sinh bên trong doanh trại bênkia.
Hứa Nhạc nghe qua mấy cái tên kia, cặp mày nhất thời chậmrãi nhướng chặt lại. Những cái tên quen thuộc này, trong ký ức của hắnchính là đại biểu cho những khuôn mặt cũ quen thuộc, những cái tên nàytrước đây cũng đã từng xuất hiện trong danh sách của Tiểu đội 7, hơn nữa cũng đã từng là những gã thuộc cấp, hoặc nói là đồng bọn thân thiếtnhất, tin cậy nhất của hắn.
Kể từ sau khi thân phận người Đế Quốc của hắn bị công bố khắp Liên Bang, tình cảnh của đám đội viên Tiểu đội 7 nhất thời trở nên phi thường chật vật cùng với xấu hổ. Nhưng mà cũngmay là đám đội viên Tiểu đội 7 vẫn có không ít người có gia thế bối cảnh không nhỏ ở tại Thủ Đô Tinh Quyển, hơn nữa còn có hai lá cờ khổng lồ là Sư đoàn Thiết giáp 17 cùng với Vu Lão Sư Đoàn trưởng này chiếu cố giúp, cho nên cuộc sống tại tiền tuyến cũng không quá mức khó khăn.
Mãi cho đến khi chức vụ Tổng Tư lệnh tiền tuyến đổi sang người khác, đámđội viên cứ từng người từng người một bị điều động tiến vào trong Tiểuđội NTR, tiểu đội có xác suất gặp nguy hiểm nhất trên chiến trường, bắtđầu ở khu vực Chiến khu Tây Nam chịu đựng một hồi lại một hồi khảonghiệm khốc liệt vốn dĩ không thuộc về mình. Nhưng mà kỳ quái hoặc làkhiến cho kẻ khác kính nể nhất chính là, không có bất cứ một gã đội viên nào trong đám một phen đem tình huống của mình tại tiền tuyến nói lạicho những cha mẹ, chú bác quyền quý tột đỉnh ở phía sau của chính mình, ý đồ muốn rời khỏi Tiểu đội NTR.
Bởi vì đám người bọn họ đều tintưởng vững chắc rằng thiên chức của một gã quân nhân binh lính có lẽcũng không phải là hoàn toàn phục tùng theo mệnh lệnh, thế nhưng hẳn lànên xuất hiện ở trên khu vực chiến trường nguy hiểm nhất. Bọn họ khôngra tiền tuyến, tự nhiên sẽ phải có những con em đội quân bình thườngkhác phải đi ra tiền tuyến, như thế nào lại có thể nằm bất động ở đây mà khóc to gọi mẹ cơ chứ?
- Cho dù tính luôn những người đã xuất ngũ rồi, thì hiện tại cũng chỉ còn lại không đến ba mươi người thôi!
Hứa Nhạc nhìn chăm chú vào đám đội viên nhân số chỉ còn loe ngoe có vàingười bốn phía xung quanh mình, trong lòng thì lại yên lặng tính toán,nhớ tới tất cả những cao tầng Quân đội Liên Bang ở bên trong khu căn cứtiền tuyến bên kia, cặp mày rậm rạp như đao chậm rãi nhướng lên mộtchút.
Vào lúc này bốn gã tù binh đã bị áp giải đến đây. Trênngười bọn họ ít nhiều cũng bị trúng một vài thương tích, nhưng nhìnchung cũng không nguy hiểm tính mạng. Trên mặt bọn họ hiện tại đã khôngcòn chút nào sự lãnh ngạo tự tin giống như ngày thường nữa, mà chỉ còncó sự khẩn trương cùng với bối rối mà thôi.
Các bộ đội bên trongBiệt đội Cặp Mắt Ti Hí trực thuộc ban ngành điều tra liên hợp, vừa cóbiên chế bên trong Quân đội Liên Bang lại vừa lệ thuộc trực tiếp sự điều động của Chính phủ Liên Bang, tuyệt đại bộ phận các thành viên bọn họđều là đến từ Phí Thành, đều đã từng trải qua quá trình rèn luyện cựchạn tại Tu thân quán Phí Thành, sức chiến đấu có thể nói là phi thườngcường đại. Ở trong mắt của bọn họ, bất luận là Sư đoàn Thiết giáp 7 củaĐỗ Thiếu Khanh hay là Sư đoàn Thiết giáp 17 mới đi chăng nữa, cũng chỉlà một chi quân đội bao gồm toàn những kẻ ô hợp mà thôi…
Bọn họnói như thế nào cũng không thể ngờ đến được, lúc trước trong một tràngchiến đấu bất ngờ diễn ra kia, bên mình không ngờ lại có thể bị đánh cho tan tác nhanh chóng đến như thế. Thậm chí bọn họ còn chưa có kịp mộtphen đem tình huống hiện tại báo cáo lại cho Bộ Chỉ Huy ở khu căn cứphía sau nữa, liền đã bị thua một cách hồ đồ như thế rồi, ngay cả chínhmình cũng vô cùng nhục nhã bị biến thành một gã tù binh như thế này.
Hứa Nhạc biết rất rõ ràng lai lịch của đám bộ đội chiến đấu đặc chủng này.Hơn nữa trên cái thế giới này, kẻ đầu tiên cùng với đám người này chiếnđấu với nhau, lại cũng chính là bản thân mình. Càng chính xác hơn nữa mà nói, Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí của Liên Bang kia, năm xưa thành lập, mụcđích duy nhất lúc ban đầu, chính là vì muốn bắt giữ hoặc là giết chếthắn!
Hứa Nhạc khẽ liếc mắt nhìn một chút dấu hiệu cặp mắt ti hí màu đỏ như máu thêu lên trên bả vai của đối phương, nhàn nhạt nói:
- Các người là người của Lý Tại Đạo à?
Gã tù binh kia cũng không có mở miệng trả lời bọn hắn, ngược lại là gãquân nhân sĩ quan cao cấp duy nhất trong bốn gã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hứa Nhạc, biểu tình càng ngày càng trở nên quái dị hơn, khiếpsợ trừng lớn mắt hỏi:
- Mày là Hứa Nhạc?
Chɠmột lát sauđó, hắn tựa hồ như đã hiểu ra được một ít gì đó, đảo mắt liếc nhìn mọingười ở bốn phía xung quanh, cất giọng phẫn nộ gầm rú nói:
- Bọn mày quả nhiên là cùng với đám người Đế Quốc câu kết!
Gã quân nhân sĩ quan kia giương mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hùng Lâm Tuyền, lạnh giọng lớn tiếng uy hiếp:
- Tôi yêu cầu các người ngay lập tức thả chúng ta ra, sau đó buông súngđầu hàng, theo tôi quay trở về căn cứ tiếp nhận phán xét của Tòa án Quân sự, bằng không về sau các người nhất định sẽ phải cảm thấy hối hận vìchuyện tình mà mình đã làm ngày hôm nay!
Rắc một tiếng, thanh âmlên đạn vang lên, Hùng Lâm Tuyền trừng lớn cặp mắt đã sớm đỏ rực củachính mình lên, giơ cao khẩu súng nặng nề trong tay mình, nhắm thẳng vào mi tâm của gã quân nhân sĩ quan kia, phẫn nộ cuồng bạo quát lớn:
- Ngay ngày hôm nay, ngay hiện tại, tao sẽ khiến cho mày cảm thấy hối hận bởi vì những chuyện khốn kiếp mà bọn mày đã làm!
Cố Tích Phong đang được Sơn Pháo nâng lên khỏi mặt đất, ngữ khí đau đớn phẫn hận, lớn tiếng nói:
- Bắn chết hết bọn khốn kiếp đó đi, phải báo thù cho các anh em đã chết trong tay bọn chúng!
Gã quân nhân sĩ quan của Tiểu đội chiến đấu đặc chủng Biệt đội Cặp Mắt TiHí kia nhìn thấy họng súng gần trong gang tấc chỉa thẳng vào mặt chínhmình, sắc mặt bởi vì quá mức sợ hãi mà trở nên trắng bệt, thế nhưng ánhmắt lại sáng ngời một cách thần kỳ, ngữ khí cực kỳ cường ngạnh, gầm rúnói:
- Các người dám giết quân nhân đang thực thi nhiệm vụ hay sao?
- Đây cũng không phải là lần đầu tiên lão tử giết người!
Hùng Lâm Tuyền trầm giọng gằn từng tiếng, nói.
Sắc mặt gã quân nhân sĩ quan Tiểu đội chiến đấu Cặp Mắt Ti Hí nhất thờikịch biết, trong lòng rốt cuộc cũng nhớ ra rằng cái mà chính mình đangđối mặt chính là Tiểu đội 7, chính là cái chi Tiểu đội 7 trong truyềnthuyết chuyện tình gì cũng dám làm kia. Cặp môi xám trắng khô khốc củahắn rất nhanh rung động liên tục một lúc lâu, sau đó mới dùng thanh âmkhàn khàn kêu to, nói:
- Người Liên Bang không bao giờ giết người Liên Bang!
Cái này chính là một câu danh ngôn vô cùng nổi tiếng của Liên Bang, năm đókhi mà đám người Đại khu Tây Lâm đồng loạt nổi dậy đòi giành độc lập, ởthời điểm cơn sóng triều mạnh mẽ nhất, thế cục bên trong Liên Bang nhấtthời dị thường hỗn loạn, thì cái vị Gia chủ Tổ tiên năm đó của Chung Gia đã từng đứng trước màn hình TV, biểu tình bình thản nhàn nhạt mà nói ra cái câu Người Liên Bang không bao giờ giết người Liên Bang này. Bắt đầu từ thời điểm đó về sau, cũng không có bất cứ kẻ nào bên trong Liên Bang một lần nữa thảo luận đến vấn đề Tây Lâm muốn giành độc lập nữa.
Nghe đối phương thốt ra cái câu nói cực kỳ vô sỉ kia, Cố Tích Phong hướng về phía gã quân nhân sĩ quan kia phun ra một ngụm nước miếng khinh bỉ,mang theo một cỗ hận ý vô cùng vô tận, lớn tiếng nói:
- Như vậy đám khốn kiếp bọn mày vì cái gì lại hướng về phía chúng tao nổ súng?
- Người Liên Bang quả thật không nên ra tay sát hại người Liên Bang!
Hứa Nhạc đưa tay đón lấy khẩu súng lục trong tay của Hùng Lâm Tuyền, liếcmắt nhìn sang đám đội viên đang lộ ra vẻ mặt khó chịu cùng cực xungquanh mình, cùng với mấy gã tù binh Tiểu đội chiến đấu đặc chủng Biệtđội Cặp Mắt Ti Hí đang lộ ra vẻ mặt cực kỳ nan kham, cảm xúc phi thườngphức tạp, thoáng dừng lại một chút, sau đó hắn nâng cáng tay lên, đơngiản lưu loát mà khu động cò súng!
Bằng bằng bằng bằng!
Bốn tiếng súng thanh thúy giòn tan vang lên trên phiến bãi cỏ, bốn gã bộđội chiến đấu đặc chủng Cặp mắt Ti Hí mang theo một lỗ máu ngay giữa mitâm cùng với vẻ mặt kinh hãi hoảng sợ đến cực độ, ngã lăn xuống bãi cỏtràn ngập máu tươi bên dưới.
- Nhưng mà bản thân tôi là người Đế Quốc!
Hứa Nhạc hướng về phía bốn cỗ thi thể nằm bên dưới, nhàn nhạt nói.
Sau đó hắn chậm rãi quay trở lại bên cạnh Đạt Văn Tây, mang theo một tiatuyệt nhiên cuối cùng, cùng với một sự mỏi mệt cùng cực, hung hăng tátmột cái thật mạnh lên trên mặt của hắn, hạ thấp giọng rít gào, nói:
- Tỉnh lại đi!
Vì thế Đạt Văn Tây chậm rãi mở nhẹ hai mắt ra, sau đó tỉnh lại.
o0o
Sau đó mọi người dưới sự dẫn đường của Cố Tích Phong, quay trở lại khudoanh địa lâm thời của Tiểu đội NTR, đội ngũ bổ sung thêm một mớ đồ cấpdưỡng cùng với những đạn dược cần thiết, mọi người lại một lần nữa bướclên con đường trốn chết của mình. Chỉ có điều hiện tại người bị buộcchặt thân thể trên cáng cứu thương lâm thời, tạo thành bởi những nhánhcây rừng, ngoại trừ Đông Phương Ngọc ra, đã có thêm một gã Đạt Văn Tây.
Trên đường đi, Đông Phương Ngọc bị những động tác xốc nảy mà thường xuyênnhíu mày lại, còn Đạt Văn Tây thì vẫn như cũ ở trong trạng thái nửa mênửa tỉnh, thậm chí di chuyển đi được một khoảng thời gian, thân thể hắnlại càng không ngừng xuất hiện tình trạng run rẩy mãnh liệt, đến hiệntại vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.
Hứa Nhạcđã một phen đem hệ thống thông tin liên lạc tầm xa trong cái ba lô hàngquân của mìn ném cho Cố Tích Phong, bảo hắn nhanh chóng sửa chữa lại cho hoàn chỉnh lại. Bằng không ở bên dưới cái đám mây xám khổng lồ như thếnày, thủy chung cũng không có cách có thể liên lạc được với Phỉ Lợi Phổcả, phi thường không có cảm giác an toàn. Còn về phần bản thân hắn thìlại vẫn như cũ cùng Hùng Lâm Tuyền giống nhau, đảm đương nhiệm vụ khiêng cáng cứu thương trong đội ngũ.
Cố Tích Phong quả thật không hỗlà chuyên gia sửa chữa điện tử đỉnh phong cao nhất trong toàn bộ Quânđội Liên Bang, tuy rằng vẫn chưa thể hoàn toàn sửa chữa thành công đượccái hệ thống thông tin liên lạc tầm xa phi thường phức tạp kia, nhưng mà trải qua sự đùa giỡn của mấy đầu ngón tay thô tròn của hắn, chỉ trongkhoảng một tiếng đồng hồ, chi đội ngũ không ngờ lại có thể nghe được một vài thông tin bí mật quan trọng của bên phía căn cứ Quân đội Liên Bangtại tiền tuyến bên kia.
Cái mệnh lệnh đối với chi Tiểu đội bọn họ gặp mặt liền ngay lập tức giết chết không cần phải phán xét, đối vớibọn họ mà nói tuyệt đối không chút mới mẻ. Chỉ có điều khiến mọi ngườichú ý một chút đó chính là, cái tràng quyết chiến thảm liệt ở ven bờ hồdưới chân núi vô danh bên kia, hiện tại đã phân ra thắng bại rồi. Đámtàn binh Đế Quốc thua trận, bỏ chạy tán loạn, rút lui sâu về một góc tại Chiến khu Tây Nam, phiến bình nguyên rộng lớn xung quanh nơi này, hiệntại đã toàn bộ bị Quân đội Liên Bang chiếm lĩnh.
- Tôi vẫn luôncho rằng chúng ta hẳn là nên quay trở về căn cứ, một phen đem chân tướng sự thật nói cho tất cả mọi người biết. Bằng không, chúng ta cứ mãi lẩntrốn như vậy, tiếp tục đi xuống cũng không có bất cứ ý nghĩa nào nữa,trừ phi chúng ta thật sự phản bội Liên Bang, chạy sang bên phía Đế Quốcbên kia.
Đông Phương Ngọc đang nằm trên cáng cứu thương, nhàn nhạt nói.
Hứa Nhạc khẽ cau nhẹ cặp mày, nói:
- Mấu chốt nhất chính là, những người bên trong khu căn cứ kia, căn bảnsẽ không cấp cho chúng ta bất cứ cơ hội nói chuyện nào cả, cái mà bọn họ nghênh đón chúng ta cũng không phải là những câu truy vấn, mà chỉ cóviên đạn mà thôi!
- Lúc ấy cậu cũng không nên xúc động như vậy, tự tiện giết chết bốn gã tù binh như thế!
Đông Phương Ngọc thống khổ ho khan một tràng, sau đó mới nói tiếp:
- Cái này chính là cho dù có muốn nói rõ cũng không có cách nào nói cho rõ ràng ra được!
Hứa Nhạc khẽ trầm mặc một lát, sau đó mới nói:
- Cậu căn bản không phải là người của Tiểu đội 7, không hiểu rõ ràngchúng tôi từ trước đến giờ vẫn đều luôn nói rất ít, chủ yếu vẫn là quenlàm việc hơn!
Chi đội ngũ vẫn như cũ trầm mặc hành tẩu ở giữa núi rừng bên trong phiến sương mù tràn ngập khắp nơi. Không biết đã im lặng bao nhiêu lâu sau, Đông Phương Ngọc đang nằm trên cáng cứu thương, độtnhiên dùng thanh âm khàn khàn, nói:
- Tôi nhưng thật ra biết cómột phiến địa phương tương đối an toàn một chút, chỉ là không biết cácngười có dám tới đó hay không mà thôi!
- Là địa phương nào?
Hứa Nhạc nghi hoặc hỏi.
- Cao nguyên Bỉ Cơ!
Đông Phương Ngọc có chút gian nan nói ra một cái địa danh có chút lạ lẫm.Hùng Lâm Tuyền đang nâng cáng cứu thương ở phía trước, cặp mày nhất thời nhăn chặt lại, mở miệng hỏi:
- Nơi đó không phải là khu vực phóng xạ mà nhóm chúng ta đã từng đề cập qua rồi hay sao?
- Cao nguyên Bỉ Cơ nằm ngay bên cạnh Thu Diệp Nguyên, diện tích cũngkhông lớn lắm, chỉ khoảng chừng hơn hai ngàn km vuông mà thôi. Nếu nhưcác người nghĩ đã muốn hoàn toàn phô bày ra hết thảy dưới ánh mắt của vệ tinh quân sự trên Thu Diệp Nguyên rồi, như vậy thì không bằng đi đếncao nguyên Bỉ Cơ đi. Chỉ cần trên đường đi đến đó không xảy ra vấn đề gì sơ xảy, thuận lợi tiến vào trong cái khu vực kia, như vậy thì đám bộđội tuần tra mặt đất của Liên Bang cũng không cấu thành bất cứ phiềntoái gì với chúng ta cả!
- Bởi vì nguyên nhân phóng xạ, cho nêncho tới bây giờ tất cả các bộ đội tuần tra mặt đất của Liên Bang cũngkhông có ai dám tiến vào cao nguyên Bỉ Cơ cả, tự nhiên cũng sẽ không cóbất cứ phiền toái nào rồi!
Hùng Lâm Tuyền có chút căm tức, nói:
- Nhưng mà chúng ta cũng không phải là một đám quái vật trên người khoácáo chuyên dụng chống phóng xạ! Bản thân cái đám phóng xạ kia chính là sự phiền toái lớn nhất đối với chúng ta rồi!
Đông Phương Ngọc đangnằm trên cán cứu thương làm bằng cành cây, có chút gian nan xoay chuyểnthân thể của mình, nhìn thấy phiến vòm trời sáng rọi trên đỉnh đầu mình, đã bị những cành lá rừng rậm um tùm cắt gọt thành vô số những đốm sángcùng với bóng râm xen kẽ, thoáng trầm mặc một lát, sau đó mới nói:
- Kỳ thật, trước kia đã từng có bộ đội của Liên Bang đã đi vào đó rồi,chính xác hơn nữa mà nói, ở nơi đó, vẫn mãi đều có bộ đội Liên Bangtrường kỳ ở trong đó!
Hứa Nhạc khẽ nhíu nhíu mày nhìn hắn, thoáng trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới hỏi:
- Cậu đã đi vào đó rồi à?
- Tiểu đội NTR của bốn Sư đoàn Thiết giáp cực mạnh kia, hai năm trước đây cũng đều đã từng đi vào đó rồi. Tin tưởng tôi đi, cường độ phóng xạtrên mặt đất của khu cao nguyên Bỉ Cơ kia đối với thân thể con ngườicũng không tạo thành thương tổn gì quá lớn đâu!
Đông Phương Ngọc có chút hờ hững, nói:
- Các người cũng không cần phải hỏi tôi vì cái gì mà đang có bộ đội LiênBang ở trong đó, nhưng tôi lại còn dám đề xuất yêu cầu, bảo các ngườihướng về phía cao nguyên mà chạy vào như vậy. Nguyên nhân kỳ thật vôcùng đơn giản, bởi vì hiện tại bộ đội Liên Bang ở bên trong phiến caonguyên kia, toàn bộ cũng đều là công binh cả. Hơn nữa hiện tại bọn họhẳn là đang ở sâu dưới lòng đất!
Hứa Nhạc cùng Hùng Lâm Tuyền khẽ liếc mắt nhìn nhau một cái, có chút tin tưởng vào thuyết pháp của ĐôngPhương Ngọc, thế nhưng rồi lại không thể hoàn toàn tin tưởng vào chuyệnnày. Bởi vì người này sau khi nói xong đoạn lời nói kia, liền gắt gaongậm chặt miệng mình lại, không chịu cung cấp thêm bất cứ tin tức nàokhác nữa, hơn nữa cũng không chịu đàm luận thêm bất cứ chuyện gì vềnhững việc mà hắn đã trải qua trước kia.
o0o
Ở bên trongmột khe núi nhỏ, chi đội ngũ lâm thời dừng lại một chút, thương nghị lựa chọn ra lộ tuyến di chuyển tiếp tục sau đó. Hứa Nhạc liếc mắt nhìn vềphía Đạt Văn Tây vẫn còn lâm vào trạng thái hôn mê sâu, lại liếc mắtnhìn về phía Cố Tích Phong đang vội vội vàng vàng tiến hành sửa chữathiết bị liên lạc, nhàn nhạt nói:
- Mục đích hiện tại của chúngta tạm thời định tại khu vực bình địa Qua Lan ở nơi này. Địa điểm nàycũng đã gần sát khu vực chiến khu eo biển rồi. Về phần nguyên nhân vìsao tôi lại lựa chọn cái bình địa này làm mục tiêu lâm thời, tôi tạmthời vẫn chưa thể thuyết minh được, nhưng mà tôi tin tưởng rằng nơi nàyhẳn là lựa chọn tốt nhất.
Trong suốt thời gian ba năm trở lạiđây, trên toàn bộ khỏa Tinh cầu Mặc Hoa này nơi nơi cũng đều là chiếntrường cả, hiện tại chi bộ đội cô độc này đã không còn căn cứ, không cóhậu viện nữa, đưa mắt nhìn khắp nơi, chỗ nào cũng đều là địch nhân củamình cả, hoàn toàn bị vây bên trong tình trạng khó khăn bí lối, khôngđường mà đi, căn bản không biết nên chạy theo hướng nào mới đúng đây.
Không cần phải nói, bọn họ đối với Hứa Nhạc chính là tín nhiệm phi thườngkiên định, thậm chí có thể nói là mù quáng, lại còn kiên định đến mứckhông có bất luận kẻ nào nhớ tới chuyện hắn là người Đế Quốc nữa, cho dù là lựa chọn tùy tiện một kẻ nào đó trong chi đội ngũ này bảo đưa ra ýkiến, đại khái cũng sẽ nhận được sự đồng ý tán thành của toàn thể mọingười.
- Vấn đề hiện tại chính là làm như thế nào để chạy qua bên đó đây?
- Kế hoạch ban đầu chính là chuẩn bị men theo khu vực Thu Diệp Nguyên,dựa vào con đường chân núi, một mặt trực tiếp đột phá qua, nhưng mà conđường này hiện tại đã là phi thường nguy hiểm, nhất là sau khi đi xuyênqua tầng mây đen đầy những sóng điện từ loạn lưu che chắn tín hiệu, bênphía căn cứ bất cứ lúc nào cũng có thể phát hiện ra vị trí của chúng ta. Hiện tại chúng ta đã mang theo hai gã đội viên bị trọng thương, trênđường di chuyển thật sự cũng không có khả năng chạy quá nhanh được.
Hứa Nhạc tiếp tục nói:
- Vừa rồi Đông Phương Ngọc có đưa ra một lời đề nghị, đội ngũ chúng tatrực tiếp men theo bên cạnh Thu Diệp Nguyên chạy thẳng đến cao nguyên Bỉ Cơ, sau đó đi đến khu vực Đài Nguyên, trực tiếp đi thẳng đến bình địaQua Lan. Con đường này mặc dù tương đối vắng vẻ, an toàn, nhưng mà cácngười hẳn là đều đã từng nghe nói qua, tại cao nguyên Bỉ Cơ vốn có phóng xạ dị thường mạnh mẽ, ngay cả Quân đội Liên Bang cùng với bên phía ĐếQuốc cũng đều không dám tự tiện tiến vào.
Tiếp theo sau đó hắn một phen đem những lý do mà Đông Phương Ngọc từng nói thuật lại một lần nữa.
Đám đội viên nhất thời lâm vào một mảnh trầm mặc, cũng đều tự mình ngẫmnghĩ. Đúng lúc này, Cố Tích Phong đột nhiên đình chỉ công việc sửa chữathiết bị thông tin liên lạc tầm xa, ngẩng đầu lên nhìn Hứa Nhạc, nóinhanh:
- Căn cứ theo số liệu trong sổ tay quân sự, thì bên phíaĐế Quốc đã di dân đến Tinh cầu Mặc Hoa này tổng cộng đã hơn mấy ngàn năm thời gian rồi. Bên phía Hoàng triều Bạch Cận tiến hành khai thác cácquặng mỏ graphit cường độ cao trên khỏa Tinh cầu này, vào khoảng hơn sáu trăm năm trước đã liền toàn diện khởi động…
- Nếu như cường độphóng xạ ở trên phiến cao nguyên này thật sự đúng như những gì ĐôngPhương Ngọc đã nói vậy, còn xa mới nghiêm trọng bằng những gì mà bênphía Quân đội cố tình tuyên truyền ra, như vậy thì vì cái gì mà bên phía Đế Quốc mãi vẫn không dám tiến vào nơi này chứ? Vì cái gì mà bọn họphát hiện ra bên dưới phiến cao nguyên này có rất nhiều quặng mỏ graphit cường độ cực cao, thế nhưng lại chấp nhận bỏ qua cơ chứ?
Cố Tích Phong liếc mắt nhìn sang Đông Phương Ngọc đang nằm dài trên cáng cứu thương, dang rộng hai cánh tay ra, nói:
- Không phải là tôi hoài nghi lời đề nghị của cậu là có dụng tâm hiểm ácnhư thế nào, chỉ là tôi cho rằng cái này theo logic mà phán đoán, thậtsự có chút nói không thông a!
Đối mặt với ánh mắt tràn ngập sựnghi vấn của tất cả mọi người, vẻ mặt Đông Phương Ngọc vẫn như cũ khôngmột chút biểu tình, chậm rãi đều đều nói:
- Tôi cũng không cóbiện pháp gì mà giải thích cho các người hiển, chẳng qua nếu như nói đến chuyện logic, thì đám người Đế Quốc từ trước cho đến nay cũng đều làmột đám sinh vật không có cái loại suy nghĩ logic. Bọn họ phi thường sợhãi cao nguyên Bỉ Cơ kia, thế nhưng trong ngôn ngữ Đế Quốc, cái phiếncao nguyên này lại bị bọn họ gọi là Phúc Điền, cái này cũng rất khó cóthể giải thích a!
- Hóa ra chính mình là loại sinh vật không biết cái gì gọi là logic a! Khó trách năm đó Giáo sư Lâm đối với trị số vậtlý tổng hợp lý luận của tôi, mức độ copy số liệu thấp đến mức khiến chongười khác phi thường thất vọng a!
Trong lòng Hứa Nhạc có chút trầm mặc ngẫm nghĩ, ngẩng đầu lên liếc nhìn mọi người một vòng, nói:
- Một khi đã là như vậy, kế tiếp theo chúng ta đi men theo bên cạnh ThuDiệp Nguyên. Cái con đường di chuyển này nằm ngay bên cạnh của phiến mây xám trên đỉnh đầu, tương đối là an toàn. Nếu như một khi gặp phải bộđội Liên Bang, hoặc là nói những tình huống cực độ nguy hiểm nào đó, như vậy chúng ta liền khẩn cấp triệt thoái thẳng về phía khu vực caonguyên.
o0o
Sau khi xác định xong rõ ràng mục tiêu cùngvới lộ tuyến sắp tới, chi đội ngũ trải qua không biết bao nhiêu cuộcchiến, sớm đã phi thường mỏi mệt rồi, cực kỳ hiếm có mới có được mộtchút không khí thoải mái nhẹ nhàng, nhất là lần thứ hai băng xuyên quakhu vực rừng thưa gần khu vực hồ nước bên kia, bọn họ cực kỳ ngoài ýmuốn bắt giữ làm tù binh được bốn gã tàn binh Đế Quốc của đám bộ đội đãbị đánh tan lúc trước. Chi đội ngũ hiện tại vốn nhân thủ cực kỳ thiếuthốn, hiện tại thế nhưng lại có thể cắt cử đám tù binh này thay bọn họkhiêng cáng cứu thương.
Nhưng mà cái loại từ ngữ thoải mái sungsướng này, lại không thể nào vĩnh viễn làm bạn với những người đang trên đường trốn chết, hoàn toàn tương phản với những tình tiết thường xuyênxuất hiện trong các loại tiểu thuyết mạo hiểm trước giờ, trốn chết vĩnhviễn là từ ngữ đồng nghĩa với gặp phải chuyện xui xẻo. Cho nên khi chiđội ngũ kia vừa mới xâm nhập men theo Thu Diệp Nguyên đi không đến mộttiếng đồng hồ, ở bên trong một đạo sơn khẩu bao phủ bởi một đám sương mù nhàn nhạt, bọn họ liền gặp phải một chi Doanh đoàn chiến đấu đột kíchcủa Quân đội Liên Bang.
Cũng không phải mỗi một tràng chiến đấuxuất kỳ bất ý nào cũng đều có thể giống như mấy tràng chiến đấu trướcđây vậy, cũng sẽ có một loại kết quả đột nhiên trở nên cực kỳ viên mãn.Bên trong chi đội ngũ cô độc này, số người còn có được năng lực chiếnđấu chỉ còn lại không đầy mười người cả thảy, hơn nữa còn phải phân tâmgiám thị bốn gã tù binh Đế Quốc đang phụ trách công việc khiêng cáng cứu thương nữa, đột nhiên gặp phải một Doanh đoàn chiến đấu đột kích, nhânsố vượt hơn một trăm hai mươi người, nhất thời bị áp bách đến mức khôngthể ngẩng đầu lên nổi. Tình huống lâm vào mức cực độ nguy hiểm, có nguycơ toàn đội bị diệt bất cứ lúc nào.
Xuyên thấu qua đám sương mùmờ ảo, nhìn về phía đám chiến sĩ Doanh đoàn chiến đấu của Liên Bang đang hướng về phía vách núi của chính mình chạy tới, biểu tình trên mặt củaHứa Nhạc trở nên phi thường ác liệt. Thỉnh thoảng có những viên đạn rítgào xé toạt không khí, xẹt ngang qua ngay bên trên đỉnh đầu của hắn,ghim thật sâu vào bên trong lớp vách đá màu đen cực kỳ cứng rắn sau lưng hắn, chấn động ra một mớ những mảnh đá vụn bắn ra tung tóe, bắn lêntrên lưng hắn gây ra cảm giác đau nhức nhàn nhạt.
Phía Tây độtnhiên truyền đến một tiếng nổ mạnh cực kỳ nặng nề. Đám thuốc nổ cùng với công tác tính toán cơ học địa chất gần như là hoàn mỹ của Cố TíchPhong, lại một lần nữa phát huy ra tác dụng mấu chốt trong tình huốngnguy hiểm. Mấy trăm tấn đất đá khủng bố từ trên vách đá ngay dưới chânbọn họ nhất thời ngã nhào thẳng xuống dưới mặt đất, cực kỳ chính xác màvô cùng nguy hiểm ầm ầm đổ thẳng xuống bãi đất bên dưới chân núi, nệnmột cú thật mạnh lên phần sườn núi phía Tây của khu sơn đạo, khiến chotoàn bộ phiến sơn cốc cũng phải chấn động.
Chi đội ngũ bọn họhiện tại đã khống chế được một khu vực vách đá có địa hình rất là thuậnlợi, đứng ở trên cao nhìn xuống, hơn nữa lại có sự trợ giúp của đámsương mù loãng, cho dù muốn phòng ngự căn bản cũng không quá mức khókhăn. Hơn nữa nhờ có tòa núi đá khổng lồ phía sau cản trở đi con đườnglộ tuyến vòng qua phía sườn Tây mà tập kích hậu phương của đối phương,về mặt cảm giác rõ ràng cũng không có quá nhiều vấn đề.
Nhưng màmột hồi chiến đấu này cũng không phải là đang chơi cờ, tất cả các độiviên của chi tiểu đội, bao gồm của Hứa Nhạc ở bên trong nữa, cũng đềubiết rất rõ ràng, chỉ dựa vào khu vực vách đá cùng với phiến núi đá nàymà nói, vốn dĩ không có biện pháp để mà ngăn cản thế tiến công khủng bốcủa một chi Doanh đoàn chiến đấu đột kích của Liên Bang như vậy. Tuyrằng đối phương cũng không có Robot, thế nhưng hỏa lực trong tay bọn họquá mức cường đại, cho nên bọn họ cần phải bằng vào tốc độ nhanh nhất mà lui lại. Thế nhưng Hầu Tử Kim Như Thiết phụ trách tìm đường rút lui,thì mãi vẫn chậm chạp không có bất cứ hồi âm nào cả.
- Ít nhất cũng phải chống đỡ thêm hai phút nữa mới được!
Hùng Lâm Tuyền đi đến bên cạnh Hứa Nhạc, ở bên trong tiếng súng đạn gào thét điên cuồng lớn tiếng hô:
- Cần phải tìm ra một con đường nào đó có thể bình an rút lui về phía sau!
- Chống đỡ không nổi nữa đâu!
Hứa Nhạc hướng về phía dưới vách đá tùy tiện bắn một phát súng, nhìn vềphía trận hình công kích hình rẽ quạt rõ ràng phi thường trật tự của chi Doanh đoàn chiến đấu đột kích của Quân đội Liên Bang bên dưới, trầmgiọng nói:
- Lực lượng của chúng ta quá ít, không có biện pháp cấu thành mạng lưới hỏa lực áp chế đối phương được.
Không biết cái Doanh đoàn chiến đấu đột kích Liên Bang bên dưới vách đá kialà trực thuộc Sư đoàn Thiết giáp nào, ngay sau khi phát hiện ra thânphận của đám người Hứa Nhạc, bọn họ liền không một chút do dự nâng súnglên tấn công, thậm chí có vẻ càng thêm kiên quyết khẳng định hơn so vớiđánh giết đám người Đế Quốc không biết bao nhiêu lần, dũng mãnh kiênquyết đến mức khiến cho đám người Hùng Lâm Tuyền cũng phải phẫn nộ. Tấtcả mọi người cũng đều là người Liên Bang, nếu như có thể không đánh giết đương nhiên là tốt nhất. Cho dù có bị thượng cấp buộc phải tấn công đichăng nữa, thì cũng đâu cần phải liều mạng điên cuồng mạnh mẽ đến nhưvậy đâu chứ?
Bên trong những tràng tiếng súng đạn dày đặc, ngẫunhiên lại vang lên những tia thanh âm kêu rên nhàn nhạt của đám độiviên. Tuy rằng số lượng của những thanh âm kia không nhiều lắm, nhưng mà suy nghĩ đến ưu thế địa hình mà bọn họ đang tìm mọi cách bảo trì sựkhống chế, cùng với nhân số ít ỏi của đám đội viên, chỉ biết ưu thế củatrận chiến đấu này có thể nói là phi thường ảm đạm.
Hùng LâmTuyền biết những gì Hứa Nhạc đang nói là đúng, muốn có thể tạo thànhmạng lưới hỏa lực áp chế hữu hiệu nhất, bọn họ mặc dù cũng có đầy đủsúng ống, đạn dược, thế nhưng bọn họ lại không có đủ người! Khi nghĩ đến điểm này, ánh mắt của hắn nhịn không được quay sang nhìn về phía trênngười mấy gã tù binh Đế Quốc đang ôm đầu ngồi một bên, cặp mày rất nhanh nhăn chặt lại, tựa hồ như suy nghĩ cái gì.
Bên trên khu vực vách đá này có một đạo khe hở lớn hơn thân người một chút, giống hệt như làmột cái chiến hào thiên nhiên vậy. Hai gã đội viên trọng thương là ĐạtVăn Tây cùng với Đông Phương Ngọc, Hứa Nhạc, Hùng Lâm Tuyền cùng với CốTích Phong hiện tại cũng đều đang ở trong này.
Chú ý theo hướngnhìn của Hùng Lâm Tuyền, Hứa Nhạc biết trong lòng hắn đang do dự cái gì. Hắn khẽ mím chặt môi lại một chút, cuối cùng cũng không có lên tiếngphát biểu ý kiến nào cả. Nhưng mà Cố Tích Phong ở bên cạnh hắn thì lạitrực tiếp hô lớn:
- Đừng do dự nữa, nhanh chóng đem súng ống phát cho bọn hắn hỗ trợ đi. Hiện tại tất cả mọi người đều có thể chết bất cứ lúc nào, bọn họ cũng sẽ không có lâm trận chĩa mũi súng làm loạn đâu.
Đông Phương Ngọc phẫn nộ giương mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hùng LâmTuyền, thân thể giãy dụa ý đồ muốn bật người dậy, thế nhưng toàn thânlại nặng nề té ngược xuống cáng cứu thương. Hắn dùng thanh âm khàn khànkhô khốc, gầm rú nói:
- Nếu mà các người dám thật sự đem súng ống cấp cho đám người Đế Quốc giết chết những chiến hữu của chính mình, lão tử nhất định sẽ giết chết các người!
Cố Tích Phong trừng lớn hai mắt liếc nhìn Đông Phương Ngọc một cái, lớn giọng phản bác:
- Cậu cũng thấy rõ ràng hiện tại đám chiến hữu trong lời nói của cậuchính là đang không tiếc hết thảy mọi trả giá cũng muốn giết chết hếtchúng ta a! Tôi thật sự không muốn chúng ta cứ hồ đồ con mẹ nó như vậymà chết đi!
Đông Phương Ngọc vẫn như trước không ngừng phẫn nộquát mắng không ngớt miệng, thế nhưng Hùng Lâm Tuyền thì lại không mởmiệng nói bất cứ lời nào. Hắn chỉ là trầm mặc gỡ xuống cái túi quân giới sau lưng mình, rút ra mấy khẩu súng ống, hướng về phía bốn gã tù binhĐế Quốc, biểu tình trên mặt vẫn còn đầy vẻ khẩn trương cùng với ngơ ngẩn ném qua, sau đó lại đem thêm một khẩu súng nữa cấp cho Bảo La đang đứng phía sau lưng Hứa Nhạc, trầm giọng nói bằng ngôn ngữ Đế Quốc:
- Lúc trước các ngươi ở bên trong Quân đội chính mình làm như thế nào, hiện tại liền cứ theo như vậy mà làm đi!
Trong toàn bộ cái quá trình này, Hùng Lâm Tuyền cũng không có mở miệng xinchỉ thị Hứa Nhạc bất cứ lời nào, thậm chí cũng không hề liếc mắt nhìnHứa Nhạc lấy một cái. Bởi vì hắn biết rõ ràng, hiện tại bên trong độingũ này, cũng chỉ có thể chính bản thân hắn đi làm ra cái loại quyếtđịnh gian nan như thế này mà thôi.
Tiểu tử Bảo La sau khi nhậnđược súng từ trong tay Hùng Lâm Tuyền, liền không một chút do dự, phóngchạy về phía một vị trí bố trí hỏa lực nhắm bắn ở phía sườn Nam đằngkia, cả người ép sát xuống dưới sườn núi, bắt đầu hướng về phía dướichân núi mà trầm ổn nhắm bắn liên hồi.
Còn bốn gã tù bin Đế Quốccòn lại, sau khi được cấp phát súng ống đạn dược, ngây người giật mìnhmãi một khoảng thời gian dài mới có thể phản ứng lại. Bọn họ mang theotrong lòng cảm xúc khiếp sợ khó hiểu, đều lần lượt tự đi đến vị trí nhắm bắn chiến lược, bắt đầu phối hợp với đám đội viên, tiến hành nhắm bắn.
Chi đội ngũ này vốn dĩ thành viên đã là cực kỳ phức tạp, hiện tại lại trởnên càng thêm phức tạp đến khó có thể hình dung nổi hết. Những tiếngsúng đạn phía trên vách đá nhất thời dày đặc hơn trước rất nhiều.
Những anh hùng chiến đấu của Liên Bang, lúc này lại cùng với đám tù binh ĐếQuốc, ôm lên những khẩu súng ống giống như nhau, giống như những chiếnhữu thân thiết, cùng nhau ở chung một chiến tuyến, tiến hành yểm trợ cho nhau, khoa tay múa chuân, làm ra đủ các loại thủ thức chiến thuật giảnđơn phối hợp chặt chẽ…
Thậm chí trong lòng bọn họ đã bắt đầu lo lắng cho sự an toàn của đối phương nữa.
Bọn họ chính là đến từ những phiến Tinh vực khác biệt nhau, xuất thân vốntừ hai chủng tộc có lịch sử đối đầu nhiều năm, hiện tại lại bởi vì cùngchung một mục đích với nhau, nên đã bắt đầu sóng vai tác chiến với nhau.
Mục đích của bọn họ chính là phi thường đơn giản: không phải bởi vì sựquang vinh của chủng tộc bản thân mình, không phải bởi vì sự hưng vongcủa quốc gia, hoặc là sự cừu hận của chủng tộc, cũng không phải là bởivì loại lợi ích mà đám thương nhân vẫn thường xem trọng nhất, mà chínhlà bởi vì muốn sống sót.
o0o
Nửa tiếng đồng hồ sau đó, chi đội ngũ đã thành công triệt thoái đến bên cạnh khu cao nguyên, toàn đội tiến hành nghỉ ngơi điều chỉnh ngay tại chỗ.
Dưới ánh hoàng hônchiếu rọi có chút u ám, Hứa Nhạc nhìn một vòng chi đội ngũ, phát hiện ra nhân số lại một lần nữa giảm xuống, nhìn thấy đám đội viên quần áo trên người đã vô cùng rác rưởi, nhìn thấy đám tù binh Đế Quốc, biểu tìnhtrên mặt vẫn như cũ vô cùng khẩn trương, nhất thời cảm giác được một cỗhương vị phi thường nặng nề tràn ngập trong chi đội ngũ.
Suy nghĩ trong chốc lát, hắn dùng ngôn ngữ Liên Bang cùng với ngôn ngữ Đế Quốc,một phen đem một đoạn lời nói, lặp lại hai lần cho cả hai đám người cùng nghe:
- Phía trước chính là Cao nguyên Bỉ Cơ, cũng chính là cáiPhúc Điền trong ngôn ngữ của Đế Quốc. Trên mặt đất của cao nguyên này có thể có những phóng xạ vô cùng nguy hiểm, cũng có thể may mắn có đượcnước suối mát mẻ, nhưng mà một khi tất cả mọi người đã cùng nhau đichung, khẳng định là vận mệnh đã làm ra những an bày mà hắn cho rằng đólà thích hợp nhất… Như vậy, vì để chúng ta có thể cùng nhau sống sót,hoặc là cùng nhau chết đi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]