Chương trước
Chương sau
Thành phố nhỏ Mã Đặc của Tinh cầu Mặc Hoa, căn cứ địa của Bộ Tư lệnh ĐếQuốc, tất cả các bình dân bá tánh sinh sống trong phạm vi bảy mươi kmvuông xung quanh nơi này sớm đã bị di chuyển đến khu vực bình nguyên xaxôi phía sau rồi. Trên các tàng kiến trúc dày đặc dọc các con đường bêntrong thành phố này đều lưu lại những dấu vết cháy đen do các tràngkhông kích của Quân đội Liên Bang.

Những tràng kiến trúc pha lẫnloại vật liệu đá graphit siêu cứng rắn, cực kỳ chắc chắn mà quật cườngkhông chịu ngã xuống. Trên những bức vách tường lưu lại vô số những lỗđạn lỗ chổ, tạo thành một cái công sự nhân tạo không lồ. Vô số những gãquan binh Đế Quốc mặc trên mình những bộ quân trang sẫm màu, biểu tìnhlãnh lệ ác liệt không ngừng đi tuần tra ngang dọc giữa những tràng kiếntrúc, cũng không ai có cái loại cảm giác khoái cảm như là đang đi tìmkiếm những đầu mèo hoang ẩn giấu bên trong các đống xà bần như thời thơấu…

Trên một con đường lớn dày đặc những hố bom khổng lồ che kín, dưới sự bảo hộ hoặc nói là giám thị của mấy gã binh lính trinh sát củaQuân đội Đế Quốc, một gã nam nhân trẻ tuổi, trên người mặc một kiện áokhoác thể thao, đội một cái mũ lưỡi trai đang trầm mặc đi tới. Bộ quầnáo thể thao mặc trên người hắn có hình thức hết sức bình thường, bênngoài dính đầy một mớ bùn đất màu đỏ đặc biệt chỉ có ở vùng ngoại thành, thế nhưng lại có thể hấp dẫn ánh mắt tò mò của vô số những gã binh lính đang nghỉ ngơi bên cạnh những bức tường tàn tạ hoặc là đang hành tẩu đi lại trên đường.

Phải biết rằng ở bên trong cái tòa thành thị chỉ còn lại vô số quân nhân sĩ quan binh lính như thế này, có thể nhìn thấy những bộ trang phục bình dân giống như thế này, là chuyện tình phithường hiếm có.

Dọc theo còn đường dẫn tới phía Bắc của thành thị Mã Đặc, địa thế dần dần nghiêng xuống phía dưới. Dọc theo con đường màđi tới, Hứa Nhạc nhất thời thong thả tiến vào một phiến công sự đề phòng cực kỳ sâm nghiêm. Ba gã binh lính trinh sát của Quân đội Đế Quốc đemgã nam nhân đội mũ lưỡi trai kia chuyển giao cho Hiến Binh của Bộ Tưlệnh Quân đội Đế Quốc. Mấy gã Hiến Binh kia hướng về phía gã nam nhânmặc trang phục bình dân kia ba một tiếng, đứng nghiêm kính chào, sau đócực kỳ lễ phép mời hắn tiến vào khu công sự lâm thời.

Sau khi gãnam nhân kia tiến vào trong Bộ Tư lệnh tiền tuyến Đế Quốc, đám quân nhân sĩ quan cao cấp bên trong này so với đám binh lính bên ngoài thành thịthì biết càng nhiều nội tình hơn một chút, có thể mơ hồ đoán ra đượcthân phận của gã nam nhân này. Tuy rằng không ai dám tùy tiện quỳ xuốnghành lễ, nhưng mà bất luận là Tướng quân hay là Thiếu úy, đều vô cùng tự giác tránh ra nhường đường, hơn nữa cực kỳ kính cẩn đứng ở một bên cúiđầu hành lễ vô cùng nghiêm túc.

Đưa tay đẩy ra cánh cửa hợp kimmàu sắc u ám ở phía cuối con đường thông đạo bên trong tòa nhà Bộ Tưlệnh, bàn tay Hứa Nhạc có chút cứng ngắc. Hắn quay sang nhìn gã HiếnBinh dẫn đường, gật đầu tỏ vẻ cảm tạ, sau đó một mình bước vào, cuốicùng xoay người đem cánh cửa phòng nặng nề đóng lại.

Trên cánhcửa hợp kim nặng nề truyền đến một tia cảm giác lạnh lẽo như băng. Hắnchỉ cần mất một khoảng thời gian cực kỳ ngắn, đã liền xác định được cáivăn phòng làm việc nhìn qua cực kỳ bình thường này, về mặt cứng chắc,tuyệt đối có thể so sánh được với tòa biệt thự phía sau hậu sơn núi MạcSầu, có thể bên trong những tràng công kích dày đặc của Chủ pháo Chiếnhạm Liên Bang mà sừng sững vững vàng không chút tổn hại.

Bên trên cái bàn công tác đặc giữa văn phòng chất đầy vô số những văn kiện dàyđặc, giống hệt như vô số những tòa núi nham nhở có thể ngã đổ bất cứ lúc nào. Ở một mặt tường, hai cỗ Máy vi tính tiên tiến nhất của Đế Quốcđang không ngừng chớp động liên tục, tiến hành xử lý các số liệu trungtâm vừa mới được chuyển vào. Những hình ảnh trên màn hình máy tính không ngừng thay đổi, một phen đem căn phòng có chút tối tăm chiếu rọi tạothành một mảnh cảm giác có chút quái dị. Người duy nhất có mặt trong căn phòng này, đang đứng phía sau đống văn kiện chất chồng như núi, xoaylưng về phía cửa ra vào. Nghe được thanh âm đóng cửa, người đó mới chậmrãi ngẩng đầu lên, xoay người nhìn lại.

Hoài Thảo Thi đưa tay xoa xoa một chút hai bên mi tâm có chút mỏi mệt, nhìn về phía Hứa Nhạc, nói:

- Tuy rằng ta thật sự rất nguyện ý muốn gặp lại cậu, nhưng mà cậu hẳn làbiết rất rõ ràng thế cục hiện tại của Tinh cầu Mặc Hoa. Chi Đại độiChỉnh biên Robot cuối cùng của Chiến khu tại khu vực eo biển đang mộtmình chiến đấu hăng hái. Hiện tại nhiệm vụ cấp bách nhất của ta chính là phải nghĩ biện pháp một phen cứu viện bọn họ trở về.

- Thật sự xin lỗi, dưới cục diện khẩn cấp như thế này mà còn quấy rầy chị như vậy…

Hứa Nhạc có chút áy náy nói:

- Nhưng hiện tại tôi cần một ít thông tin tư liệu, không có chữ ký xácnhận của chị, tuy rằng tôi có được cái phiến chíp vi mạch thân phận điện tử kia, nhưng mà trong Quân đội không có bất luận kẻ nào đáp ứng thỉnhcầu của tôi cả.

- Ta đương nhiên biết là cậu đến đây cũng không phải là muốn tác chiến cho Đế Quốc!

Hoài Thảo Thi xoay người lại, bước nhanh về phía cỗ máy pha cà phê tự độngđặt tại góc phòng, rót ra hai chén cà phê lớn, kiếm một chỗ trống hiếmhoi còn lại trên cái bàn làm việc đầy những văn kiện như núi, đặt lêntrên đó, nhìn về phía Hứa Nhạc, ngữ khí có chút trào phúng, nói:

- Cậu nghĩ muốn tìm những tư liệu gì?

- Muốn tìm hiểu thông tin về một chi tiểu đội mà mấy ngày trước đây chịđã điều phái đến khu vực khai thác mỏ graphit ở phía Tây Nam. Trong lúcđi chấp hành nhiệm vụ, bọn họ đã gặp phải phục kích của Quân đội LiênBang. Chi tiểu đội kia là một chi Vệ đội lệ thuộc trực tiếp quyền điềukhiển của chị. Bọn họ đi đến khu vực khai thác mỏ graphit phía Tây Nam,nói như vậy hẳn là có nhiệm vụ gì đó vô cùng quan trọng. Tôi muốn biếtthông tin chi tiết về lộ trình hành động của chi Vệ đội kia, còn có địađiểm chính xác nơi mà bọn họ gặp phải tập kích nữa.

Hoài Thảo Thi dùng ngón tay trỏ gõ nhẹ nhẹ lên một tách cà phê trên bàn, ý bảo Hứa Nhạc tự mình lấy uống, nghi hoặc hỏi:

- Ta nhớ rõ ràng là lúc ở Tang Khô Trấn cậu đã từng chính miệng nói rằng, cậu sẽ không đi đến Tinh cầu Mặc Hoa này. Cho nên nghe tin cậu đến đâythật sự khiến ta rất bất ngờ. Hiện tại ta càng muốn biết hơn nữa chínhlà, cái chi Vệ đội lệ thuộc trực tiếp quyền điều khiển của ta kia, cùngvới cậu có quan hệ như thế nào, lại có thể khiến cậu thay đổi ý định của mình như thế?

- Không biết chị có ấn tượng gì với một gã thiếuniên tên Bảo La hay không? Năm đó khi tôi còn trốn chết tại Thiên KinhTinh Đế Quốc, tôi đã từng ở tại nhà của hắn hơn nửa năm thời gian. Hiệntại hắn chính là một gã binh sĩ bình thường bên trong Cận vệ đội Hoànggia Đế Quốc. Hắn đã nằm trong danh sách những chiến sĩ mất tích. Căn cứvào tin tức tình báo mà tôi điều tra được, hẳn là đã mất tích trong lầnphục kích đó.

Thoáng tạm dừng trong chốc lát, Hứa Nhạc tiếp tục nói:

- Những quân nhân sĩ quan binh lính gặp phải phục kích bỏ mình trong lầnđó thật sự là không ít, di thể cũng đã được tiến hành kiểm kê xong rồi,nhưng mà cũng không có tin tức gì của hắn. Như vậy hoặc là hắn đã bịQuân đội Liên Bang bắt giữ, hiện tại đã là tù binh, bằng không thì đã là bị thất lạc bên trong phiến chiến khu đó rồi.

- Là tại thành phố Tát Nhiệt, những tư liệu cụ thể ta sẽ cho người chuẩn bị, một lúc nữa đưa cho cậu luôn.

Hoài Thảo Thi trực tiếp đưa ra ngay đáp án cho lời thỉnh cầu của Hứa Nhạc.Sau đó nàng ta bấm gọi một cú điện thoại, nói mấy câu gì đó. Sau khi cắt đứt điện thoại, nàng ta quay người lại, lẳng lặng nhìn chằm chằm HứaNhạc, cặp mày khẽ nhíu lại, nói:

- Vấn đề là những người bị mấttích giống như hắn vậy, ở trên chiến trường quả thật là rất nhiều. Có vô số những binh lính có thể đang bị bao vây trong các khu vực vách núihoặc là tại eo biển, vẫn luôn chờ đợi người khác đến trợ giúp. Nếu nhưchỉ vì quan hệ cá nhân mà huy động số lượng lớn binh lính đi truy tìmmột người, cái này thật sự không công bằng cùng với không hợp lý!

- Đối với một vị sĩ quan chỉ huy chiến địa hoặc là đối với một gã thượngcấp mà nói, mạo hiểm đi hy sinh quá nhiều người, khiến cho nhiều ngườilâm vào nguy hiểm chỉ để đi cứu viện một gã binh lính có lẽ đã sớm chếtrồi, quả thật là không chút công bằng. Nhưng mà tôi cũng không phải làcấp trên của cậu ta.

Hứa Nhạc bình thản hồi đáp:

- Ý tưởng của tôi rất đơn giản, nếu như hắn may mắn còn sống, tôi muốn một phenđem hắn mang về, đưa đến trước mặt bác gái. Hơn nữa tôi cũng không cầnbộ đội của chị giúp tôi tìm kiếm người. Tự mình tôi tìm là được rồi.

- Tư liệu về thành phố Tát Nhiệt vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới chuẩn bị xong…

Hoài Thảo Thi đưa tay ý bảo Hứa Nhạc ngồi xuống, vẫn như trước nhăn tít cặp mày, nói:

- Nghe nói cậu cùng với Phụ hoàng đã gẰ mặt nhau rồi. Như vậy chẳng lẽcậu còn không biết rằng, chỉ cần cậu gật đầu đồng ý, thì tất cả các quân đội trên Tinh vực Tả Thiên này cũng đều là của cậu cả sao? Như vậy cậusẽ có thể càng nhiều lực lượng để đi làm những chuyện tình mà cậu muốnlàm, đi bảo hộ những người mà cậu nghĩ muốn bảo hộ?

Hứa Nhạc bình tĩnh hồi đáp:

- Lực lượng càng lớn, thì sự thương tổn có thể tạo thành cũng sẽ lại càng lớn hơn. Ở trong vũ trụ quan sát khỏa Tinh cầu này, nhìn thấy vô sốnhững ánh lửa xuất hiện bên trong bóng đêm, tôi càng xác nhận rõ ràngbản thân chính mình không có đủ sự bình tĩnh để mà tiếp nhận cái nănglực này, hơn nữa cũng không có năng lực để mà tiếp nhận cùng với sử dụng cái năng lực này!

Liên tục ba chữ năng lực nói ra có chút dongdài khó mà hiểu nổi, thế nhưng rơi vào trong tai của Hoài Thảo Thi lạiphá lệ rõ ràng dễ hiểu. Nàng ta lẳng lặng nhìn chằm chằm vào gã đệ đệcòn lại duy nhất của chính mình, hỏi:

- Cho nên cậu mới cự tuyệtlời mời của đám tổ chức phản loạn kia, cho dù là tôn chỉ hành động củabọn họ tựa hồ có chút tương đồng với ý tưởng của cậu, nhưng mà cậu cũngvĩnh viễn không muốn làm Hoàng đế!

- Đây mới đúng là vấn đề quan trọng mà tôi nghĩ muốn nói cùng với chị trong buổi gặp ngày hôm nay!

Hứa Nhạc bình tĩnh nhìn chằm chằm vào người tỷ tỷ thân thích duy nhất của chính mình, nói:

- Từ ở chỗ của bọn họ, tôi đã nghe ra được một cái khái niệm mới mẻ, đóchính là nền Cộng hòa Quân chủ Lập hiến! Nếu như chị cảm thấy có hứngthú, như vậy sau khi chiến tranh cùng với Liên Bang chấm dứt, có thể đọc sơ qua một vài tài liệu có liên quan…

- Chính là sự ảo tưởngchính trị gần như là hư ảo không thực tế năm đó khai sinh tại Hoàng ÁchTinh mà thôi. Bất luận nó gọi là nền Cộng hòa Quân chủ Lập hiến hay làthể chế Hư quân Dân chủ đi chăng nữa, thì cũng đều không có bất cứ ýnghĩa thực tế nào cả.

Hoài Thảo Thi cực kỳ bình tĩnh triển lộ ranền học thức uyên thâm của chính mình, ẩn giấu phía sau khuôn mặt bìnhthường cùng với một vũ lực mạnh mẽ khủng bố gần như đứng đầu vũ trụ,nói:

- Hơn nữa cả cậu lẫn ta cũng đều không thể nói rõ ràng đượccái trận chiến tranh này sẽ kéo dài thêm bao nhiêu năm nữa. Lúc này mànói tới việc cải cách quả thật không chút thú vị gì cả.

- Thếnhưng chị cũng nên hiểu rõ ràng, ở tại Tinh vực Tả Thiên này cũng khôngcó Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, muốn khống chế hoàn toàn một Đế Quốcrộng lớn đến như thế, căn bản là chuyện tình không có khả năng xảy ra.Sự trấn áp đầy huyết tinh, chế độ giai tầng cực kỳ sâm nghiêm, cũng chỉcó thể duy trì nhất thời, không thể nào duy trì vĩnh viễn được. Bằngkhông thì Hoàng tộc Đế Quốc trong mấy chục năm qua cũng đã không nghĩđến chuyện phải cải cách. Cứ tiếp tục phát triển theo xu thế hiện tại,chung quy cũng sẽ có một ngày Hoàng tộc sẽ bị bình dân bá tánh phẫn nộđuổi xuống khỏi ngai vàng quyền lực, đem treo lên trên cái giá treo cổgiữa bàn dân thiên hạ mà thôi, dần dần biến mất hoàn toàn trong dònglịch sử.

Hứa Nhạc biết rõ ràng những cơ hội cùng với Hoài ThảoThi nói chuyện riêng tư với nhau giống như hiện tại quả thật cũng khôngnhiều lắm, cho nên những thời khắc có khả năng ảnh hưởng đến vị Nữ hoàng tương lai của Đế Quốc này cần phải cực kỳ quý trọng. Cho nên ngôn ngữcủa hắn cũng có vẻ cực kỳ trực tiếp, thậm chí còn có chút không lễ phépnữa.

- Giống như là Hoàng triều Thai Thị của Liên Bang vậy, tựđộng rời khỏi sân khấu quyền lực của lịch sử chẳng lẽ không tốt hay sao? Đây chính là một cái kết cuộc khiến cho tất cả mọi người đều hoan hỉ.

Hoài Thảo Thi dùng ánh mắt giống như là đang cười chế nhạo nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói:

- Nếu như cậu đã từng chính miệng thừa nhận rằng ở phương diện chính trịmình tương đối ngu ngốc, cho nên ta thật sự không hiểu nổi vì cái gì màngày hôm nay cậu lại giảng giải chính trị cho ta như vậy. Đế Quốc ngàyhôm nay cùng với hoàn cảnh của Hoàng triều Thai Thị năm xưa cũng khônggiống nhau, tự nhiên những phương thức có thể áp dụng cũng không thể nào giống nhau được.

- Cậu hẳn là đã gặp qua gã Quận vương Tấn Chương, kẻ tạm thời thay ta quản lý Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc rồi chứ?

Hoài Thảo Thi thu liễm nụ cười chế nhạo lại, ngữ khí nghiêm túc nói:

- Cậu có biết rằng ở trên Thiên Kinh Tinh có bao nhiêu gã thành viênHoàng tộc trẻ tuổi mà tràn ngập dã tâm cùng với khát vọng giống như hắnhay không? Cậu cho rằng những kẻ như thế có thể dễ dàng tình nguyệnbuông tha địa vị cùng với ích lợi của chính mình hay sao? Chỉ vì ôm lấymột cái hy vọng xa vời về sự quang minh tự do cùng với tương lai củaTinh vực Tả Thiên? Hơn nữa cái sự quang minh kia cũng chính là sự hắc ám tồi tệ của bọn hắn!

Hoài Thảo Thi chậm rãi đứng thẳng người lên, thân thể gầy gò ốm yếu của nàng ta quả thật cũng không cao lớn, thếnhưng lại mang đến cho người khác một loại cảm giác áp bách cực kỳ mạnhmẽ. Nàng ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hứa Nhạc, lạnh nhạt nói:

- Bên trong huyết mạch của Bạch Cận Hoài Thị chúng ta, tất cả cũng đều là sự quật cường cùng với ngạo khí. Trước khi chúng ta hoàn toàn bị địchnhân giết chết, tuyệt đối sẽ không bao giờ đầu hàng. Bất luận là cái vịThân vương Mạch Đức Lâm đã chết trong tay của cậu, hay là cái vị thúcthúc ruột phản loạn đã nhảy khỏi tòa Trích Tinh Điện tự sát, thậm chí là chính bản thân cậu cũng vậy, đều là những ví dụ chứng minh rõ ràng điểm này.

- Cậu có biết hiện tại vì cái gì mà đám đệ tử Hoàng tộckhông ai dám khiêu chiến với dòng chính của Hoàng thất hay không? Bởi vì Phụ hoàng đủ cường đại, bản thân ta đủ cường đại. Cho dù cuối cùng chỉcòn lại có duy nhất một mình ta đi chăng nữa, thì bản thân ta vẫn đủcường đại! Mà một khi ta chấp nhận lời đề nghị kia của cậu, dùng cáiloại danh từ chính trị không chút căn cứ kia mà tự trói tay trói châncủa chính mình, hướng ra cả Tinh vực Tả Thiên mà tuyên cáo sự yếu đuốicủa chính mình, như vậy ở trên sự cường đại của bản thân ta đã gắn lêntrên đó một vết rạn nứt cực kỳ to lớn, sẽ có rất nhiều kẻ giống như làQuận vương Tấn Chương vậy, sẽ nhảy ra khiêu chiến ta cùng với Phụ hoàng!

Hứa Nhạc trầm mặc trong khoảng thời gian thật lâu, sau đó mới thật sự lĩnhhội được ý tứ hàm xúc ẩn chứa bên trong lời nói này của Hoài Thảo Thi.Cuối cùng hắn cũng chỉ có thể lắc lắc đầy, cũng không có cảm giác thấtvọng, mà chỉ là nghĩ thấy chuyện tình này thật sự rất dễ dàng khiến kẻkhác cảm thấy chán ghét.

Đúng lúc này, một gã quân nhân sĩ quangõ mạnh cửa phòng một cái, một phen đem những tư liệu mà Hứa Nhạc cầnđem tới. Hoài Thảo Thi nhìn cảnh Hứa Nhạc không ngừng lật nhanh những tư liệu trong tay mình, đột nhiên hỏi:

- Thật hiếm có cơ hội mà cậu lại chủ động đề cập đến những nội dung như thế này. Ta cuối cùng vẫnluôn có chút cảm giác quái dị… Để ta thử đoán một chút, có phải là cậuđang chuẩn bị quay trở về Liên Bang hay không?

- Cũng có khả năng này!

Hứa Nhạc đứng thẳng người lên, hồi đáp.

- Trở về bên đó để làm gì?

Hoài Thảo Thi có chút khẽ nheo mắt lại, hỏi:

- Chẳng lẽ cậu vẫn còn ôm chút ảo tưởng đối với đám gia hỏa dối trá kia hay sao?

Lần này Hứa Nhạc trầm mặc trong khoảng thời gian rất lâu, sau đó mới có chút xấu hổ gãi gãi đầu mấy cái, nói:

- Nếu như tôi nói rằng, chính mình là muốn quay trở về Liên Bang để màchấm dứt trận chiến tranh này, chị có cảm thấy nói như vậy rất là buồncười hay không?

Nghe thấy câu nói đó, cặp mắt đang nheo chặt lạicủa Hoài Thảo Thi nhất thời chậm rãi thả lỏng ra, sâu bên trong trongmắt tối tăm đang cuộn tròn giống như trung tâm một cơn lốc tinh vân dầndần nở rộ ra một tia ý cười cực kỳ sáng rọi, thấp giọng nói:

- Quả thật phi thường buồn cười!

Trước khi cáo từ, hai chị em thực lực cực kỳ khủng bố này lại ôm nhau mộtcái, động tác ôm của hai người cũng có cảm giác giống hệt như lần ômtrước đó, vừa cứng nhắc vừa không chút tự nhiên. Nếu như muốn hai chị em cường đại nhất trên toàn phiến vũ trụ này có thể cư xử với nhau giốngnhư người một nhà vậy, cuối cùng cũng cần phải có một chút thời gian mới được. Cũng may là bọn họ vẫn còn rất trẻ tuổi, thời gian cũng còn córất nhiều.

o0o

Hiện tại thời tiết chính là vào đầu thu,trời cao khí sảng, khu rừng lá phong đỏ rực ngợp cả tầm mắt, chính làmùa đẹp nhất trong năm. Những tầng mây nặng nề bên trên bầu trời lại vào thời tiết này mà hạ xuống những tầng bông tuyết dày đặc. Những bôngtuyết nhỏ bé này lại lây dính vô số những tầng bụi bậm khói súng phậpphềnh khắp nơi, cho nên biến thành một màu xám ngắc cực kỳ khó coi.

Khu căn cứ tiền tuyến của Quân đội Liên Bang trên Tinh cầu Mặc Hoa chính là đang bao phủ bên trong đám bông tuyết một màu quái dị như thế này. Bọnhọ vừa mới thu hoạch được một hồi thắng trận cực lớn, hơn nữa từ phíachiến khu tại eo biển vẫn như trước không ngừng truyền đến tin tức chiến thắng, thế nhưng đám quân nhân sĩ quan cùng với binh lính tại nơi nàylại đã sớm mỏi mệt đến chết lặng, cũng chẳng có tâm tình cùng với thểlực để mà chơi trò ném tuyết.

Bên trong một căn phòng nào đó tạiBộ Tư lệnh Quân đội Liên Bang, luôn bị vây trong trạng thái đề phòng phi thường sâm nghiêm, Trung tướng Hồ Liên, người vừa mới tiếp nhận vị trícủa Thượng tướng Đỗ Thiếu Khanh, trở thành Tổng Tư lệnh mặt trận tiềntuyến Liên Bang, sắc mặt âm trầm lãnh liệt nhìn chằm chằm vào gã quânnhân sĩ quan ngay trước mặt mình, lạnh lùng nói:

- Hiện tạiThượng tá Lý Phong đang ở chiến khu eo biển mà chiến đấu hăng hái đẫmmáu. Bốn chi Sư đoàn Thiết giáp anh dũng kia đang liều chết tiến côngtại chiến khu Tây Nam… Ở tại thời điểm như thế này, không ngờ cậu lại có lá gan, có đảm lược dám yêu cầu Bộ Tư lệnh phân người, nghĩ cách cứuviện một chi tiểu đội của cậu hay sao?

Hách Lôi cố gắn đè nén sự phẫn nộ trong lòng mình xuống, ngữ khí khẩn cầu, nói:

- Tổng Tư lệnh, Tiểu đội NTR của tôi đã bị bao vây tại khu vực địch chiếm đóng thời gian hơn hai tháng trời rồi, nếu như không nghĩ biện pháp cứu viện, bọn họ liền xong rồi!

- Xong rồi? Cái gì mà xong rồi?

Trung tướng Hồ Liên trừng mắt nhìn chằm chằm vào hai mắt của Hách Lôi, lạnh giọng khiển trách, nói:

- Mỗi giây mỗi phút trôi qua, ở trên cái khỏa Tinh cầu này cũng đều cóchiến hữu của tôi cùng của cậu chết đi! Trước khi bọn họ ngã xuống chếtđi, có ai lớn giọng kêu rên chính mình xong rồi hay không? Có phải làcậu đang muốn nói cho tôi biết rằng, tính mệnh của đám binh lính vô dụng thuộc cấp của cậu, so với tính mệnh của những binh lính quân đội khácthì càng quý giá hơn hay không?

Hách Lôi đương nhiên cũng khôngdám nói ra những lời nói trực tiếp như vậy, nhưng mà trong lòng của hắnđúng là vẫn như cũ phi thường vướng bận đối với tính mệnh của đám thuộchạ cũ của mình. Cặp mày dày đặc như đao của hắn không ngừng nhăn lại,cực kỳ thống khổ.

Tiểu đội NTR chính là một biên chế cực kỳ đặcthù trong những Sư đoàn Thiết giáp tinh nhuệ nhất của Quân đội LiênBang, toàn bộ là do những quân nhân sĩ quan binh lính đã từng vi phạmquân lệnh cực kỳ nghiêm trọng, hoặc là những quân nhân sĩ quan binh lính ưu tú nhất, dũng cảm nhất, liều mạng nhất tạo thành. Cái loại bộ độinày ở trên chiến trường cần sắm những vai diễn cực kỳ phức tạp. Bởi vìbọn họ có sức chiến đấu cực kỳ cường hãn, lại thường thường đảm nhậnnhững nhiệm vụ nguy hiểm gian nan nhất trên chiến trường. Trong bối cảnh đấu đá phi thường hắc ám ở bên trong quân doanh mà nói, thì từ trướcđến nay cái chi tiểu đội này vẫn luôn bị cho rằng cũng không phải làtiểu đội cảm tử quân, mà là tiểu đội chịu chết!

Hách Lôi hiện tại chính là Quyền Sư Đoàn trưởng của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, chi Tiểuđội NTR trực thuộc quyền quản lý của hắn vào hai tháng trước đây đã nhận được nhiệm vụ tuyệt mật nào đó trực tiếp đến từ Bộ Tham Mưu, đã bí mậtâm thầm di chuyển đến khu vực khai thác mỏ graphit ở chiến khu Tây Nam,phụ trách công tác thanh tẩy Phân đội thu thập thông tin mà Bộ Tư lệnhQuân đội Đế Quốc đã phái trà trộn vào nơi đó.

Ban đầu khi tiếpnhận nhiệm vụ, Hách Lôi còn cho rằng đây là một nhiệm vụ phi thường dễdàng, tính nguy hiểm không cao. Thế nhưng ngay sau đó phong vân độtbiến, chiến khu Tây Nam chớp mắt biến thành một mảnh biển lửa, chiếntrường chính tại khu vực eo biển chính thức rớt ra tấm màn che. Dướitình hình bối cảnh nguy hiểm khủng bố như thế này, thì một chi Tiểu độiNTR mà binh lực tổng cộng cũng chỉ có bay mươi người chỉ trong khoảnhkhắc liền biến thành một sự tồn tại không cần phải để ý đến. Vì thế chonên ngoại trừ Sư đoàn Thiết giáp 17 mới ra, cũng không có bao nhiêungười để ý đến sự mất tích của bọn họ.

Hách Lôi biết rất rõ ràngtính hung hiểm của loại nhiệm vụ bí mật như thế này. Theo sự suy đoáncủa hắn, cái loại nhiệm vụ gần như không có khả năng hoàn thành như thếnày, bất cứ kẻ nào đi chấp hành cũng thuần túy chính là đi chịu chết.Cho đến hôm nay toàn bộ tin tức về chi Tiểu đội NTR kia đã không cònnhận được nữa, hơn nữa thời điểm bị mất đi liên lạc chính là nằm tại khu vực chiến khu Tây Nam thảm liệt nhất. Bốn phía xung quanh không có bấtcứ đơn vị bộ đội nào hô ứng tiếp viện, tình huống khẳng định là nguyhiểm đến mức cực đoan.

- Tổng Tư lệnh, Doanh địa Số 1 của Tiểuđội NTR bên kia đã hoàn toàn mất đi liên lạc. Doanh địa Số 2 cách chiếnkhu chúng ta gần nhất cũng đã bị cắt đứt hoàn toàn cấp dưỡng. Chúng taít nhất cũng nên phái ra một phân đội trinh sát, tiến hành tiếp viện một chút cấp dưỡng, sau đó hỏi thăm một chút tình huống bên kia đi?

Nghĩ đến những hình ảnh thảm thiết có thể phát sinh tại tiền tuyến hiện tại, nghĩ đến đám cựu đội viên của Tiểu đội 7 như bọn Hùng Lâm Tuyền, mấyngày trước đây đã bị Bộ Tham Mưu mạnh mẽ điều nhập vào Tiểu đội NTR,Hách Lôi nghĩ thấy thân thể của chính mình phảng phất như là rơi vào một phiến hầm băng cực kỳ rét lạnh. Hai nắm tay của hắn nắm chặt lại, phẫnnộ phản bác:

- Tôi không dám nói rằng sinh mệnh của bọn họ so với những chiến sĩ khác thì càng quý giá hơn nhiều, nhưng mà chi bộ đội này mặc dùng cũng chỉ có bảy mươi người, thế nhưng mỗi người trong đó ainấy cũng đều là những quân nhân tinh anh ưu tú nhất của Quân đội chúngta. Bên trong đó có đến ba mươi bốn chiến sĩ có được danh hiệu anh hùngchiến đấu của Quân đội Liên Bang!

Trung tướng Hồ Liên nhìn chằm chằm vào gã Thượng tá lỳ lợm bất tuân trước mặt mình, lạnh giọng nói:

- Ai ai cũng đều là những nam nhân thiết huyết đã từng vào sinh ra tử tại tiền tuyến, tùy tiện chọn đại một chi bộ đội nào đó, trước ngực ai màkhông có vài khỏa huân chương, quân công, danh hiệu này nọ cơ chứ?

- Thượng tá Hách Lôi, chú ý đến thân phận cùng với lời nói của cậu. Chodù cậu có là Quyền Sư Đoàn trưởng của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới đi chăng nữa, thì cậu cũng không có quyền lực mà yêu cầu các chi bộ đội khác vìngười của cậu mà trả giá những hy sinh không cần thiết được!

-Cậu hãy nghĩ lại bốn Sư đoàn Thiết giáp tại chiến khu Tây Nam đã sắp sửa bị đánh cho toàn quân bị diệt. Cậu hãy nghĩ lại các Sư đoàn Thiết giápvì để phong tỏa khu vực chiến khu eo biển, ngăn cản con đường của Quânđội Đế Quốc tiến về phía Bắc đã thảm chiến suốt bốn mươi tám giờ đồnghồ, đã hy sinh bao nhiêu binh sĩ rồi. Cậu hãy nghĩ lại xem việc Bộ Tưlệnh Quân đội Liên Bang để Sư đoàn Thiết giáp 17 mới lưu lại phía sauchưa tung ra hoàn toàn chiến lực là có ý nghĩa gì. Chẳng lẽ cậu khônghiểu được hay sao? Không ngờ vào lúc này lại còn có mặt mũi hướng vềphía tôi mà đề ra điều kiện!

Tướng quân Hồ Liên dùng biểu tình cực độ âm trầm mà khiển trách:

- Dựa theo kế hoạch lưu lại của Tổng Tư lệnh Đỗ Thiếu Khanh, Quân độiLiên Bang cần phải một ngụm ăn luôn toàn bộ ba Đại đội Robot vô cùng tàn nhẫn kia. Cậu có biết rằng chúng ta vì cái kế hoạch này mà đã trả giáthảm liệt như thế nào hay không? Mỗi một chi bộ đội trên chiến trườngđều có nhiệm vụ đặc thù riêng của nó, cậu muốn đi cứu viện chi bộ độiNTR kia? Phái ai đi bây giờ? Bảo Thượng tá Lý Phong tại cửa eo biểu rútlui trở về à? Hay là bảo Sư đoàn Thiết giáp bộ binh ở phòng tuyến phương Bắc chẳng cần để ý đến vị Công chúa Điện hạ kia nữa, trực tiếp lùi vềphía Nam sau?

Trong tràng huyết chiến do Quân đội Liên Bang trùtính đã lâu trên Tinh cầu Mặc Hoa này, Sư đoàn Thiết giáp 17 mới từ đầuđến cuối mãi cũng đều không được phép tham dự vào, hoàn toàn bị vây vàotình trạng cực kỳ xấu hổ đối với một Sư đoàn Thiết giáp mệnh danh mộttrong hai mũi nhọn mạnh nhất Quân đội Liên Bang này. Bản thân Hách Lôibiết rất rõ ràng, đó là bởi vì Sư đoàn Thiết giáp 17 mới đã chịu tảinhững vinh quang vô thượng của Quân Thần Lý Thất Phu, Quân đội Liên Bang tuyệt đối không muốn chi bộ đội như thế gặp phải quá nhiều tổn thấttrong tràng chiến đấu huyết tinh tàn khốc như thế này.

Nhưng màđúng bởi vì cái loại lo lắng như thế này, khiến cho Hách Lôi cùng vớitoàn bộ Sư đoàn Thiết giáp 17 mới cũng đều cảm thấy nhục nhã trước giờchưa từng có. Vào giờ phút này nghe được Tổng Tư lệnh không một chút lưu tình, không một chút khách sáo mà răn dạy như thế, trên khuôn mặt trànđầy vẻ phong sương của hắn nhất thời biến thành một mảnh đỏ bừng, lớntiếng hồi đáp:

- Chúng tôi không cần bất cứ bộ đội huynh đệ khác nào trợ giúp cả, một mình chúng tôi đi là được!

- Sư đoàn Thiết giáp 17 là của một mình cậu à?

Tướng quân Hồ Liên nhất thời gia tăng ngữ khí lên một bậc, giơ tay ra, bộdáng phi thường phẫn nộ chỉ thẳng vào mặt Hách Lôi, rít gào lên:

- Đó chính là bộ đội của Quân đội Liên Bang! Nếu như cậu không nghĩ muốndạy tôi phải chỉ huy binh lính như thế nào, vậy thì lập tức cút ra ngoài cho tôi!

o0o

Giống hệt như là bầu trời tuyết rơi một màuxám đen cực kỳ quỷ dị trên không trung của khu căn cứ tiền tuyến kia,bầu không khí bên trong căn phòng chỉ huy của Bộ Tư lệnh Liên Bang cũngphi thường quỷ dị.

Vị Trung tướng Hồ Liên, vừa mới bốn thángtrước đây ở trên Tinh cầu S3 tiến hành buổi tiệc chúc mừng sinh nhậttròn bốn mươi tuổi của chính mình, hiện tại vẻ mặt không một chút biểutình, ánh mắt nhìn về phía hai gốc cổ thụ không biết tên nằm ngay bênngoài cửa sổ, nhìn thấy những bông tuyết xạm đen rơi đầy lên trên tầnglá cây, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Bên phía Chínhphủ Liên Bang đã có thể không thèm để ý đến sự phản đối cực kỳ mãnh liệt của Đỗ Thiếu Khanh, lựa chọn vị Tướng quân trẻ tuổi theo trường pháithanh tráng này tiếp nhận chức Tổng Tư lệnh mặt trận tiền tuyến, tựnhiên là đã trải qua một quá trình suy tính phi thường cẩn thận rồi mớiquyết định.

Từ sau khi Trung tướng Hồ Liên tốt nghiệp tại Họcviện Quân sự I, ở tại biên thùy Tây Lâm cùng với Tinh vực Tả Thiên đãtừng chỉ huy qua vài tràng chiến dịch thanh tẩy phi thường xinh đẹp,nhất là một lần tiếp đất tác chiến tập kích bất ngờ trên Hoàng Ách Tinh, bản thân ông ta lúc đó còn là một vị Phó Tham Mưu Trưởng, đã thiết kếra một sách lược phòng ngự lâm thời cực kỳ tinh chuẩn, ở trong nhữngtràng nhắm bắn dã chiến của Quân đội Đế Quốc đã phá huy ra những tácdụng cực kỳ mấu chốt, tạo thành những hiệu quả bất ngờ.

Ở trongmắt rất nhiều người, thì vị Trung tướng Hồ Liên này chính là vị tướnglãnh am hiểu khả năng tác chiến phòng ngự nhất trong toàn bộ Quân độiLiên Bang, sau khi vị Thượng tướng Dịch Trường Thiên kia chính thức vềhưu, phi thường thích hợp với thế cục hiện tại trên Tinh cầu Mặc Hoa.

Một vị tướng lãnh vĩ đại đến như thế, tự nhiên sẽ không giống như những gìmà Đỗ Thiếu Khanh đã cực kỳ khinh miệt mà đánh giá, chỉ biết thay Tổngthống tiên sinh ca tụng công đức, thay Tướng quân Lý Tại Đạo sắp xếp các thân tín vào trong Quân đội Liên Bang tại tiền tuyến. Mà trong trànghuyết chiến trên Tinh cầu Mặc Hoa trong thời gian hai tháng gần đây, đãđủ để chứng minh năng lực hành động cực kỳ cường hãn của ông ta.

Chỉ tiếc là những điều mà ông ta chấp hành cũng đều là những phương ánchiến lược do Đỗ Thiếu Khanh lưu lại cả. Nếu như muốn bàn về công trạnghoặc là muốn lưu lại trong lịch sử quân đội một khỏa huân chương côngtích, như vậy hoàn toàn không đến phiên ông ta.

Tướng quân HồLiên ngắm nhìn hai gốc cổ thụ mãi vẫn luôn gây ra cho ông ta cảm giácquỷ dị ngay bên ngoài cửa sổ, đám tuyết màu xám đen quỷ dị ở trên cáccành cây, ngọn cỏ ngoài kia, khóe môi nhất thời nổi lên một tia nụ cườitự giễu cùng với cực kỳ lạnh lùng, phi thường quỷ dị.

Căn cứ vàonhững tin tức tình báo từ phía tiền tuyến phản hồi trở về, thì đại thếcủa tràng đại chiến tại eo biển đã định, bất luận chi Đại đội Robot Lang Nha của Đế Quốc bên kia có giãy dụa điên cuồng đến đâu đi chăng nữa,thì cuối cùng cũng chỉ có duy nhất một con đường toàn quân bị hủy diệtmà thôi.

Trung tướng Hồ Liên tin tưởng vững chắc rằng vị Côngchúa Điện hạ cường đại kia tuyệt đối sẽ không dám chấp nhận mạo hiểm đem toàn bộ lực lượng của chính mình đầu nhập vào trong cái hạp cốc nhỏ béđằng kia mà điều binh lính đến tiến hành viện trợ được. Hắn ta thậm chíđã bắt đầu ngẫm nghĩ sau khi chiến đấu kết thúc, làm cách nào thay đứacon trai duy nhất của lão sư, kẻ đã lập được vô số những chiến công hiển hách trong tràng chiến đấu này mà thỉnh công lãnh thưởng.

Cònriêng bốn chỉnh biên Sư đoàn Thiết giáp tại khu vực chiến khu Tây Nambên kia thì tình thế cực kỳ thảm liệt, toàn bộ các khu vực thành trấndân cư mấy ngàn km vuông xung quanh khu vực quặng mỏ graphit bên kia,nghe nói đã dưới những sự cản quét của hỏa lực cực kỳ khủng bố của cảhai bên mà biến thành một mảnh bình địa thê thảm.

Đối với điềunày, Trung tướng Hồ Liên thật sự chẳng thèm để ý đến. Bộ Tham Mưu đã sớm định ra kế hoạch triệt thoái từng bước về phía sau dành cho bốn Sư đoàn Thiết giáp kia rút lui trở về rồi. Thân là một vị Tổng Tư lệnh, ông tatuyệt đối sẽ dùng loại tư thái chuyên nghiệp nhất mà nghênh đón sự trởvề của các anh hùng quân đội kia. Thế nhưng sâu trong nội tâm ông tacũng chẳng hề có bất cứ sự dao động về mặt tình cảm nào cả, bởi vì tấtcả bên đó cũng đều bộ đội trực thuộc của Đỗ Thiếu Khanh mà thôi.

Còn về phần cái chi Tiểu đội NTR đã sớm biệt vô âm tính kia…

Trung tướng Hồ Liên chậm rãi quay trở lại bàn làm việc, trầm mặc nhìn lên tấm bản đồ điện tử xuất hiện trên màn hình trước bàn mình, nhìn thấy vô sốnhững khối không gian loang lỗ đầy màu sắc đại biểu cho song phương địch ta, cặp mày vừa mới trở nên hòa hoãn trong chốc lát, nhất thời lại cauchặt lại.

Trải qua một hồi thất bại thảm liệt này, Quân đội ĐếQuốc rốt cuộc cũng sẽ khó có thể khởi xướng nên những hồi tiến côngcường thế như trước đây nữa. Hoàn toàn ngược lại, bởi vì ứng phó vớinhững công tác chuẩn bị về sau của Quân đội Liên Bang, đối phương cũngchỉ có thể từng bước co đầu rút cổ lùi dần về khu vực đại bình nguyên ởBắc bán cầu mà thôi. Mà Quân đội Liên Bang dưới tình huống chưa có nhậnđược những mệnh lệnh chính xác về sau, cũng sẽ lựa chọn loại chiến lượcphòng ngự bảo thủ mà thôi.

Tinh cầu Mặc Hoa đã không ngừng giãydụa rên rỉ suốt ba năm trời bên trong những tràng giết chóc cùng vớihuyết hỏa liên miên, mắt thấy sắp sửa có thể nghênh đón được một cơ hộithở dốc cực kỳ trân quý hiếm có trong một khoảng thời gian dài. Lúc nàytrong khoảng thời gian nửa năm cực kỳ vững chắc sắp tới, thì thân là một vị Tổng Tư lệnh xuất thân từ hệ phái học viên kinh điển, Trung tướng Hồ Liên cho rằng nhiệm vụ cấp thiết nhất của chính mình trong lúc nàychính là phải chỉnh đốn lại quân tâm!

- Bản thân ta không có được sự khoan dung độ lượng giống như là Tổng Tư lệnh Đỗ Thiếu Khanh, bêntrong bộ đội mà ta quản lý, tuyệt đối không dung thứ cho bất cứ một gãbinh lính không chính quy, không có chút cảm giác kỷ luật như vậy! Sựtồn tại của bọn chúng đối với Quân đội Liên Bang mà nói, chính là một sự sỉ nhục lớn nhất! Nhưng mà những sự trợ giúp nên có thì vẫn là cần phải có… Ngài mai bên phía Bộ Tham Mưu sẽ dựa theo lời đề nghị căn bản củaThượng tá Hách Lôi, phái một phân đội trinh sát chạy sang bên đó mộtchuyến.

Bên trong một góc không quá bắt mắt của căn văn phòng âmu, đang có một gã nam nhân trung niên, mặc trên người một kiện quântrang màu xanh mặc lục, âm trầm đứng ở nơi đó. Tuy rằng từ đầu đến cuốihắn vẫn luôn duy trì sự trầm mặc tuyệt đối, thế nhưng hai cánh tay hắnlại thường xuyên vô ý thức vặn vẹo mấy cái, rõ ràng thể hiện sự khóchịu. Thân là một gã quan viên cao cấp đến từ Cục Hiến Chương, rất rõràng là hắn không cách nào thích ứng nổi với cảm giác trói buộc của bộquân trang trên người mình.

Gã nam nhân trung niên này tên là Bối Lý, chính là quan chức cao cấp nhất do ban ngành điều tra liên hợp củaChính phủ Liên Bang phái ra tiền tuyến lần này. Khi mà Tổng Tư lệnh ĐỗThiếu Khanh phụng lệnh triệu hồi, quay trở về Thủ Đô Tinh Quyển, thì cái chướng ngại lớn nhất để ban ngành điều tra bí mật kia xâm nhập vào tiền tuyến đã không còn tồn tại nữa, vì thế Bối Lý mới cùng với đám thuộccấp của hắn đi theo Chiến hạm của Tướng quân Hồ Liên, tiến thẳng đếnTinh cầu Mặc Hoa.

- Binh lính không có cảm giác kỷ luật chính là vấn đề phi thường nghiêm trọng trong Quân đội!

Bối Lý khẽ kéo nhẹ ống tay áo bên phải lên một chút, lộ ra cái đồ án cặpmắt ti hí thêu cực kỳ bắt mắt trên ống tay áo, nhìn qua có vẻ đặc biệtdữ tợn. Thế nhưng ngữ khí của hắn thì lại cực kỳ ôn nhu:

- Vấn đề càng nghiêm trọng hơn nữa chính là, bên trong chi Tiểu đội NTR kia cóđến hai mươi mấy gã quan binh từng là thành viên của Tiểu đội 7 Công tyBảo an Tịnh Thủy, trực thuộc Công ty Cơ khí Quả Xác, xuất thân đều làlính đánh thuê, đã từng vi phạm qua những hành vi cãi mệnh lệnh cấptrên, hơn nữa tiếp tay cho gián điệp Đế Quốc, sự trung thành đối vớiLiên Bang thật sự đáng hoài nghi.

- Tôi không ủng hộ cách nhìn của ông!

Tướng quân Hồ Liên dùng ngữ khí bình tĩnh, thậm chí giống như là khẳng định mà phản bác lại lời của đối phương.

Bối Lý khẽ cười nhạt một tiếng, biết vị Tướng quân trước mặt mình đối vớiloại sự tình này cũng sẽ không biểu lộ bất cứ tư thái nào cả. Hắn tatiếp tục nhẹ giọng nói:

- Bọn họ cùng với cái gã mầm mống Đế Quốc kia có mối quan hệ phi thường thân thiết. Không ai biết được trong thời gian ba năm vừa qua, bọn họ có tiến hành liên lạc với nhau hay không,càng quan trọng hơn nữa chính là, căn cứ theo tin tức tình báo do Tổchức Bình dân Phản kháng của Đế Quốc chuyển đến, thì cái gã mầm mống ĐếQuốc kia đã rời khỏi Thiên Kinh Tinh, mục tiêu của hắn tựa hồ như chínhlà khỏa Tinh cầu này của chúng ta!

Hắn ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía Tướng quân Hồ Liên, nhẹ giọng nói:

- Hắn ta đến Tinh cầu Mặc Hoa lần này là để làm cái gì? Vì cái gì mà chiTiểu đội NTR kia nhiều ngày như vậy rồi mà không có bất cứ tin tức gìtruyền về? Bọn họ có gặp mặt với nhau không? Khi bọn họ gặp mặt đã nóinhững cái gì? Bọn họ nghĩ muốn làm cái gì? Tướng quân tiên sinh, tôinghĩ chuyện tình này phi thường đáng giá cho chúng ta cảnh giác. Hẳn lànên lập tức tiến hành điều tra ngay!

Tướng quân Hồ Liên bày ra bộ dáng khẽ ngẫm nghĩ trong chốc lát, hoặc là nói ông ta căn bản là khônghề nghĩ ngợi gì, mà chỉ làm ra bộ dáng ngẫm nghĩ mà thôi, sau đó khẽphất nhẹ tay một cái, trầm giọng nói:

- Ngài m tổ điều tra của ông cùng với chi phân đội trinh sát cùng nhau hành động, chạy qua bên đó điều tra xem sao.

Bối Lý nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó chậm rãi xoay người rời khỏi căn phòng có chút u ám mà quỷ dị này.

Đứng bên ngoài cửa phòng, vẻ mặt hắn không một chút biểu tình ngắm nhìnnhững bông tuyết xạm đen không ngừng rơi xuống từ trên bầu trời, khóemôi nhịn không được chợt nổi lên một nụ cười trào phúng mãnh liệt.

Thân là một chuyên gia điều tra thuộc hàng ưu tú nhất của Chính phủ LiênBang, Bối Lý đối với sự biểu diễn cực kỳ vụng về lúc trước của Tướngquân Hồ Liên cảm thấy vô cùng khinh thường. Chỉ là hắn có chút khônghiểu nổi, vì cái gì mà thế lực nào đó bên trong Quân đội Liên Bang độtnhiên lại nhớ đến cái chi Tiểu đội 7 sớm đã bị biến mất danh hiệu từ rất lâu rồi. Là xuất phát từ sự lo lắng chỉnh đốn quân tâm hay là vì nhữngnguyên nhân nào khác?

Chi Tiểu đội NTR kia căn bản cũng không cóbị Quân đội Liên Bang lãng quên, mà là một loại cố tình bỏ mặc. Hiện tại nhìn qua tựa hồ như là tiến hành trợ giúp hoặc là cứu viện bọn họ,nhưng kỳ thật chính là đem đến cho bọn họ thêm càng nhiều sự nguy hiểmmà thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.