Phốc một tiếng vanglên, cái ô màu đen lớn lại một lần nữa được giương lên. Lâm Bán Sơn dưới sự bảo vệ của hơn bốn mươi gã bảo tiêu súng ống đầy mình chậm rãi đi ra khỏi Lâm Viên, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn sang đám quan viên củaChính phủ Liên Bang lấy một cái, sau khi bước lên trên xe, liền bấm gọimột cú điện thoại.
- Tôi không phải là Hứa Nhạc, tôi không cóchút hứng thú nào muốn cùng với Chính phủ Liên Bang khai chiến. Nhưng mà nếu như không có bất cứ lý do gì chính đáng mà nghĩ muốn mời tôi về Cục mà uống trà, thế nhưng lại là cái loại địa phương tầng thấp như là CụcĐiều Tra Liên Bang như thế này, khiến cho tôi cảm thấy chịu sự nhục nhãrất lớn. Nếu là cái Cục kia của ông thì có lẽ tôi còn có chút cảm thấyhứng thú đó.
- Lão Thôi, tôi cùng với Chung lão đầu hổ cũng không thân quen gì với nhau, cho nên về sau Thai Chi Nguyên cùng với Lý Cuồng Nhân sẽ tiến hành thu thập ông như thế nào, tôi mặc kệ không thèm quantâm tới. Nhưng mà chuyện giữa tôi cùng với Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, ôngnhất định phải bảo trì sự trung lập. Kế tiếp tôi sẽ quay về nhà, ở lạiđó một vài ngày. Nếu như bên phía Chính phủ Liên Bang muốn tìm tôi, ônghẳn là biết nên phải làm thế nào.
Vị Cục trưởng Cục Hiến Chương ở bên kia đầu dây điện thoại cũng không biết đã nói cái gì, Lâm Bán Sơnkiên nhẫn chờ đợi cho đến khi hắn nói xong, mới dùng một loại ngữ khíkhông để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-khach/2498317/quyen-4-chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.