Đối với một gã quân nhân bình thường mà nói, hoặc là đối với một đứa con bình thường mà nói, đây là một câu hỏi phi thường gian nan trả lời.Nhưng mà câu trả lời của Lý Phong ngược lại chẳng có chút xíu gian nannào cả. Hắn liếc mắt nhìn những làn khói thuốc lá trắng tinh đang chậmrãi lan tỏa ra khắp nơi xung quanh, cùng với những ngôi mộ trắng toátphía xa xa, vẻ mặt không một chút biểu tình, hồi đáp:
- Tôi không biết!
Ba năm trước đây, hắn từ tận tiền tuyến xa xôi một đường chạy thẳng về Thủ Đô Tinh Quyển, một cước đá văng luôn cánh cửa văn phòng làm việc của Lý Tại Đạo, phẫn nộ rít gào gần như là điên cuồng một trận, thế nhưng lạichung quy không có khả năng móc ra khẩu súng lục gắn ngay bên cạnh thắtlưng, một phen đem vị phụ thân thân sinh của chính mình đang ngồi phíasau bàn làm việc kia bắn thành một tổ ong vò vẽ. Kể từ sau thời điểm đó, trong vô số những đêm khuya dài đằng đẳng, gã Thượng tá Liên Bang trẻtuổi này cũng đã từng vô số lần tự hỏi về cái câu hỏi khiến cho hắn cảmthấy rét lạnh cùng với u uất này, thế nhưng lại thủy chung cũng khôngcách nào đưa ra câu trả lời cuối cùng được.
Đỗ Thiếu Khanh ngheđược câu trả lời của hắn, khẽ trầm mặc trong chốc lát, sau đó gỡ xuốngcái bao tay bằng da dê màu đen trên hai tay mình, nắm chặt trong bàntay, chỉ về phía đám núi non dài đặc phía xa xa sau những ngôi mộ đầytrước mặt, thay đổi đề tài mới:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-khach/2498261/quyen-4-chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.