Chương trước
Chương sau
Bản thân không nghe không biết chuyện gì, liền cho rằng cái thế giới này thật sự phi thường kỳ diệu. Một khi đã nghe được, biết được, liền mớiphát hiện ra rằng cái thế giới ở một mặt nào đó chợt sụp đổ tan tành, vỡ thành vô số những mảnh vụn rực rỡ tung tóe, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không cách nào có thể khôi phục lại được.

Đối với cáilời nói hoan nghênh về tương lai ngập tràn thâm ý của Hoài Thảo Thi vừarồi kia, Hứa Nhạc căn bản không thể nào làm ra được chút phản ứng nàocả. Hắn chỉ là chợt nhớ tới năm đó, khi Điền Đại Bổng còn ở Tây Lâm đãtừng ai oán nói với chính mình rằng, hắn ta căn bản không thể nào làmđược một vị phụ thân tốt, đến bây giờ Hứa Nhạc mới thật sự hiểu được,chính mình quả thật căn bản cũng không phải là một gã phụ thân xuất sắc.

Hắn trơ mắt nhìn thấy cô bé con năm xưa, khi còn là một đứa bé năm tuổi,mặc trên người kiện áo ngủ xinh xắn, ở bên cạnh chính mình, dần dần biến thành một cô nàng thiếu nữ mười lăm tuổi lưu lạc khắp nơi giữa các Tinh cầu vũ trụ, thế nhưng từ trước đến giờ hắn lại chưa có phát hiện rađược trong lòng cô nàng đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì, cho tớibây giờ vẫn chưa phát hiện ra được bên trong cái thân hình dẫn dần có xu hướng phát triển thanh xuân hoàn mỹ kia, lại có được một dã tâm thiêuđốt mạnh mẽ đến như thế.

Bàn tay nắm chặt ly nước chanh trướcmặt, Hứa Nhạc liếc nhìn về phía khuôn mặt thanh tú của Chung Yên Hoa,không biết có phải là do ảo giác hay không, thế nhưng hắn lại phảng phất như là nhìn thấy hình ảnh của vị lão đầu hổ đã từng hùng cứ một góc của vũ trụ, bên trong thân hình nhìn qua gầy yếu nhưng lại ẩn chứa một cỗkhí phách mạnh mẽ không thể nào kháng cự lại được. Cái loại hình ảnh này dùng để hình dung đối với một người con gái thì chẳng có chút phù hợpnào cả, hơn nữa tính tình của hai người cũng không tương đồng với nhau,nhưng mà về mặt bản chất cơ bản nhất thì cái loại khí chất cùng với khíphách phất tay một cái có thể hủy diệt toàn bộ thế gian kia, trên cơ bản giống như là cùng được khắc ra từ một khuôn mẫu vậy.

Bản thânHứa Nhạc lúc này cũng giống hệt như là những vị đại thúc bên trong LiênBang, sau khi nhìn thấy hình ảnh Giản Thủy Nhi sau khi một lần nữa xuấthiện, lại ôm chặt lấy một gã nam nhân, liền lệ rơi đầy mặt mà phát hiệnra rằng cô nàng thiếu nữ nhỏ bé bên cạnh mình đột nhiên trong một đêm đã hoàn toàn trưởng thành, sắp sửa có được cuộc sống nhân sinh độc lập của chính mình, biến thành một cánh chim chuẩn bị rời khỏi chính mình. Mộtcô nàng thiếu nữ quật cường chuẩn bị rời khỏi gia đình, tiếp xúc với cái phiến thế giới rộng lớn của chính mình, có khả năng gặp phải một vài gã nam nhân nhỏ vô cùng tốt hoặc là cực kỳ không tốt nào đó… Tình tự củaHứa Nhạc nhất thời trở nên ảm đạm, thậm chí có chút chán nản cùng với uể oải nữa.

o0o

Phần sau của buổi cơm trưa cực kỳ xa hoa bên trong gian khách sạn sang trọng nhất Tang Thực Châu này, Hứa Nhạc trêncơ bản là vượt qua trong cái loại cảm xúc phức tạp này. Bộ dáng của hắnso với thường ngày có vẻ càng thêm trầm mặc hơn rất nhiều. Hắn hoàn toàn không có chú ý tới, cô nàng thiếu nữ Chung Yên Hoa mở to cặp mắt trònxoe vô tội của mình, đang càng không ngừng hướng về phía vị Công chúaĐiện hạ Đế Quốc thể hiện sự sùng bái cùng với kính ngưỡng của chínhmình. Tự nhiên hắn cũng không có nghe được việc Hoài Thảo Thi phi thường khẳng khái mà giảng thuật cho cô nàng thiếu nữ về thời thơ ấu của chính mình, cùng với sự phấn đấu mạnh mẽ bên trong thế giới quyền thế mạnh mẽ của nàng ta.

Hoài Thảo Thi sau khi dưỡng thương hoàn tất xongliền phải quay trở về Tinh cầu Mặc Hoa chủ trì các hành động quân sựmạnh mẽ trong giai đoạn gần nhất của Đế Quốc. Nàng ta cũng không hỏi xem Hứa Nhạc chuẩn bị đi đến nơi nào, mà chỉ là khẽ nheo mắt lại, dùng tiahàn ý lạnh lẽo thấu xương nhất trong cặp mắt mình, bức bách Hứa Nhạcnhất định phải để lại phương thức liên lạc tin cậy nhất của hắn, sau đósong phương cứ như vậy mà chia tay.

Một chiếc phi thuyền màu đendạng nhẹ không hề có bất cứ dấu hiệu gì, lặng lẽ bay lên từ trên phiếnhải dương dâu tằm hạo hàn xanh biếc dưới chân Hoàng Thạch Sơn, dùng tốcđộ cực nhanh phóng vọt vào trong không trung. Hệ thống phòng không củaCách Phản Tinh mãi đến hơn nửa phút đồng hồ sau đó mới có thể bắt giữđược dấu vết của chiếc Phi thuyền vũ trụ thần bí này. Nhưng mà còn chưađợi bọn họ kịp bố trí tên lửa đạn đạo địa đối không tiến hành công kíchchiếc Phi thuyền thì đã liền nhận được nghiêm lệnh đến từ thượng tầngQuân đội, cấm bọn họ tiếp tục theo dõi chiếc Phi thuyền thần bí kia.

Một chiếc Phi thuyền vũ trụ màu đen không hề có bất cứ dấu hiệu gì, dùngmột loại tốc độ người thường khó có thể tưởng tượng được mà phá tan tầng khí quyển, men theo những khe hở hệ thống phòng ngự của Đế Quốc, chỉtrong giây lát đã phiêu phù bên trong vũ trụ rộng lớn. Trên thực tế chỉhơn nửa giờ sau đó, nó đã lặng lẽ không một tiếng động, nương theo sựyểm trợ của một tảng thiên thạch gần đó, đi tới phần mặt trái bóng râmcủa một Tinh cầu vệ tinh của Cách Phản Tinh.

Tại khu vực mặt trái của phiến Tinh cầu vệ tinh kia có một khu vực bóng tối càng sâu hơnnhững nơi khác một chút. Chỉ khi nào có thể tiến lại đủ gần, sử dụng mắt thường, hoặc là sử dụng các loại thiết bị kỹ thuật vệ tinh tiên tiếnnhất, mới có thể nhìn ra được ở bên trong phiến bóng tối nồng đậm kia,hóa ra chính là một đầu Phi thuyền rác rưởi vô cùng khổng lồ đang phiêuphù ở nơi đó!

Bề ngoài của chiếc Phi thuyền vũ trụ kia được sơnphết thành một màu đen đậm nhạt đan xen nhau không theo bất cứ quy tắcnào cả. Đủ các dạng lại cấu kiện hình thể giống như phiến tiếp nhận năng lượng Hằng tinh hỗn độn thò ra bên ngoài thân thể, giống hệt như mộtcái vệ tinh vũ trụ chuyển tiếp khổng lồ đã bị vứt đi vậy.

Chiếcphi thuyền Ba cánh hạm của Liên Bang sau khi trải qua không biết baonhiêu lần cải tiến tự chủ, sớm đã không còn bộ dáng của năm xưa nữa.Hình dáng so với năm xưa đã từng một phen điên cuồng phóng như điên trên không trung, hải dương, lục địa của Tinh cầu S1 cũng đã có thêm một vài biến hóa khác biệt. Những phiến cấu kiện hình dáng như mái hiên nhô rangoài kia, sắp xếp lại theo bộ dáng dày đặc như một cái tổ ong, kết hợpvới lớp sơn màu đen tuyền bên ngoài thân thể, có thể hoàn mỹ hấp thu hết thảy các loại sóng điện từ ra đa thăm dò. Chính vì thế nên bên ngoàicái bộ dáng nhìn qua vẫn là rác rưởi cùng với thô ráp hồ đồ như năm xưa, hiện tại lại lộ ra một cỗ hương vị cực kỳ khủng bố cùng với huyền bíkinh khủng.

Cũng chỉ có thể nói rằng cái vị kia đã cố tình sửdụng các loại cấu trúc thiết kế để mặc lên trên mình một bộ áo khác cănbản không theo bất cứ tiêu chuẩn thiết kế nào của nhân loại, hòng đểthỏa mãn cái cảm giác hư vinh của chính mình, chính vì vậy đã hoàn toànquên đi mất cái gì gọi là cảm giác mỹ cảm!

Đẩy cánh cửa khoangđiều khiển ra, phiến không gian tối tăm bên trong khoang điều khiển nhất thời sáng lên một ngọn đèn sinh hoạt có mức độ cảm thụ ánh sáng tuyệtđối phù hợp nhất với khả năng tiếp nhận của mắt con người. Thế nhưng dùnhư vậy, Hứa Nhạc vẫn như cũ nhịn không được khẽ nheo lại cặp mắt vốn đã ti hí của chính mình. Hiển nhiên là tâm tình hắn cũng chẳng có chútthoải mái nào cả. Ngay cả cô nàng thiếu nữ Chung Yên Hoa mãi luôn thànhthành thật thật cầm chặt cổ tay áo của Hứa Nhạc, đứng sau lưng hắn, lúcnày cũng khẽ nheo lại cặp mắt xinh đẹp của mình, tâm tình tựa hồ cũngkhông quá thoải mái.

Kể từ sau khi rời khỏi phiến hải dương dâutằm xanh biếc kia, cả hai người mãi cũng không có mở miệng nói bất cứlời nào cả, vẫn duy trì sự trầm mặc tuyệt đối. Cái loại không khí trầmmặc này đến từ một loại nguyên nhân nào đó cực kỳ phức tạp, cũng khôngcó biện pháp nói ra rõ ràng được, vì thế bọn họ đành phải không nói gìcả.

Chẳng qua cái chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm này chưa bao giờthật sự là một căn nhà trầm mặc cả. Kể từ sau khi bắt đầu lưu lạc khắpnơi trong vũ trụ, Hứa Nhạc cùng với Tiểu Dưa Hấu có đôi khi phẫn nộ, cóđôi khi hờn dỗi, có đôi khi trở nên cáu kỉnh, có đôi khi van xin, cónhững lúc thường xuyên trầm mặc suốt một ngày một đêm không nói tiếngnào, nhưng mà cái tên gia hỏa nào đó cũng sẽ tuyệt đối không bao giờ để ý đến những vấn đề đó cả, thủy chung luôn luôn hoàn mỹ sắm vai một kẻ lắm lời…

- Oa ha ha ha ha! Ta đã từng nói qua rồi mà, trong toàn bộphiến vũ trụ này, ngoại trừ cái cỗ máy vi tính chết tiệt nằm bên dướilòng đất Cục Hiến Chương kia ra, không có bất luận kẻ nào có kiến thứcSinh vật học tốt hơn so với ta cả! Ta là ai? Ta chính là sự tồn tại vĩđại không ai biết, ta có thể làm ra được cái thứ phức tạp như là thịtprotein tổng hợp kia, chẳng lẽ lại không thể nào làm ra được tơ tằm tổng hợp hay sao?

- Hai vị đồng bọn thân ái của tôi ơi, báo cáo vớihai vị một cái tin tức tốt, phi thường tốt. Vào thời gian ba tiếng đồnghồ trước đây, bản Hạm trưởng đại nhân Phỉ Lợi Phổ vĩ đại đã thành côngnghiên cứu chế tạo ra được loại tơ tằm nhân tạo a! Căn cứ vào mức độtiêu hoa nguyên liệu, chất lượng sản phẩm cùng với tính toán về mặt sốlượng, như vậy chỉ cần chúng ta tùy tiện chọn đại một khỏa Tinh cầuquặng mỏ nào có dầu mỏ, như vậy chúng ta liền có thể lũng đoạn toàn bộthị trường tơ lụa của vũ trụ! Chỉ cần đến lúc đó, bất luận là đám quýtộc trên Tang Thực Châu, hay thậm chí là đám thương nhân buôn lậu củaBách Mộ Đại đi chăng nữa, cũng sẽ phải quỳ gối trước mặt chúng ta, ômlấy chân chúng ta, khóc lóc van xin chúng ta ban thưởng cho bọn chúngchút cơm cháo… Đến lúc đó chúng ta có thể đạt được bao nhiêu là thế lựca!

Bên trong hệ thống điều khiển trung tâm không ngừng trào dângquanh quẩn thanh âm phi thường kích động cùng với hưng phấn. Mấy cáicánh tay máy móc bằng thủy áp không ngừng quơ loạn khắp nơi, giống hệtnhư là đang khiêu vũ vậy, đong đưa liên hồi trước mặt Hứa Nhạc. Sau đóthanh âm kia lại hạ giọng hưng phấn nói:

- Cái này thuyết minhcho cái gì? Chính là thuyết minh rằng khoa học kỹ thuật phát triển a,chỉ có khoa học kỹ thuật phát triển mới là sức sản xuất cường hãn đệnhất thế gian!

Hứa Nhạc cùng với Chung Yên Hoa đều ngồi trở lạichỗ ngồi của chính mình, một lớn một nhỏ đồng thời làm ra hai động táccực kỳ tương tự nhau, toàn thân giống hệt như một bức tượng chống cằm,ánh mắt mở lớn ảo não, nhìn chằm chằm ngẩn người về phía phiến khônggian vũ trụ tối đen bên ngoài cửa sổ trước mặt, căn bản không thèm để ýđến sự điên cuồng hưng phấn của tên gia hỏa kia.

Trên thực tế thì trong khoảng thời gian ba năm gần đây, tuy rằng không có sự duy trì hỗtrợ của kho số liệu trung ương Liên Bang, nhưng mà cái tên gia hỏa kiacũng vẫn như cũ cuồn cuộn không ngừng nghiên cứu tạo ra một đống phátminh mới. Hơn nữa mỗi lần cũng đều có bộ dáng giống hệt như ngày hômnay, hưng phấn kích động liên hồi. Thân là hai người nghe duy nhất củahắn, bọn họ sớm đã chết lặng không biết bao nhiêu lần rồi.

- Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc! Nhạc Nhac! Cậu bị làm sao vậy?

Cánh tay máy móc mảnh khảnh ở trong không trung xoay loạn, vẽ ra một vòngtròn phi thường xinh đẹp, sau đó phát hiện có chút bất bình thường, bènchĩa phần đầu có cái camera nhỏ xíu đến ngay phía trước mi tâm của HứaNhạc, xoay xoay nhẹ mấy cái, hỏi han:

- Có phải là cậu bị cô nàng tỷ tỷ khủng bố kia lôi gia pháp ra đánh cho một trận choáng váng rồi hay không?

Hứa Nhạc khẽ cau mày lại một chút, nói:

- Tôi đã nói với ông rất nhiều lần rồi, không được phép gọi tôi là Nhạc Nhạc!

Chung Yên Hoa ngồi một bên, ngữ khí trào phúng nói xen vào:

- Hắn nghĩ rằng nếu gọi anh như vậy, sẽ có vẻ thêm đáng yêu, thân thiết hơn một chút!

Anh chàng Phỉ Lợi Phổ đồng học thẹn quá hóa giận, cất giọng u oán chất vấn:

- Cái tên Nhạc Nhạc này nghe hay lắm mà, có cái gì không tốt chứ?

- Năm đó khi mà Thi công tử cùng với đám nữ nhân của hắn chơi trò tìnhmột đêm, vẫn luôn một mực dùng tên của tôi. Hơn nữa hắn luôn kiên trìbảo đám nữ nhân kia lúc ở trên giường phải gọi hắn là Nhạc Nhạc.

Hứa Nhạc khẽ dang hai tay ra, ngữ khi phi thường nghiêm túc, nói:

- Cái lý do này có đầy đủ hay chưa?

- Vậy thì cậu muốn ta gọi cậu bằng cái tên gì đây? Ông chủ nhỏ? Thái Tửgia? Trước kia thì còn có thể gọi cầu là Thượng tá Hứa Nhạc, nhưng màhiện tại cậu đã không phải là Thượng tá Liên Bang nữa rồi, thậm chí cậucũng không phải tên là Hứa Nhạc nữa, vậy thì đến tột cùng cậu là ai đây?

Anh chàng Phỉ Lợi Phổ lúc này giống hệt như là một gã triết học gia nào đó, bị bà vợ sư tử Hà Đông nhà mình đánh cho đau quá đến mức kích động, lớn giọng kháng nghị:

- Không ai biết được tên thật sự của cậu là gì cả. Chẳng lẽ cậu muốn ta gọi cậu là Hoài Nhạc à? Cậu hoài thai mấytháng rồi nhỉ? Vì cái gì ta lại không biết vậy ta?

Chung Yên Hoanghe được có người nào đó dùng lời nói ác độc mà công kích gã huynhtrưởng kính yêu nhất của chính mình, rốt cuộc cũng không áp lực được sựphẫn nộ trong lòng mình nữa, bàn tay nhỏ bé đập mạnh xuống thành ghế một cái, thắt lưng mềm mại khẽ thẳng người dậy, hai tay chống lưng đứnglên, phẫn nộ nói:

- Thế thì chúng ta đây nên xưng hô ông như thế nào đây?

- Là Tiểu Phỉ Phỉ thân ái đáng yêu nhất…

- Dẹp đi! Ông không cha không mẹ, dựa vào cái gì mà được quyền tự đặt tên cho chính mình chứ? Một con gà con khi lần đầu tiên chui ra khỏi trứng, sẽ xem sinh vật đầu tiên mà nó nhìn thấy là cha mẹ của nó. Như vậy ôngnên mang họ của Hứa Nhạc ca ca đi! Bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi, ôngsẽ có tên là Hứa Phỉ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.