Trên con đường với những bông tuyết rơi đầy, bởi vì là loại rượu mạnhthấp kém mà hai bên má có chút nóng bỏng, bên trong cái điện thoại diđộng truyền ra thanh âm trả lời lạnh lùng mà rõ ràng mạnh mẽ hữu lực của Lý Cuồng Nhân:
- Muốn thả? Cũng có thể? Tự anh đến đổi người đi!
Phía trước xa xa có một con đường ẩn hiện bên dưới hàng cây cối, hệ thốngsưởi ấm ẩn sâu bên dưới lớp đường xi măng truyền đến nhiệt độ cao khiếncho những bông tuyết trên mặt đường nhanh chóng hòa tan, cùng với màutrắng bạch của mớ tuyết đọng trên vỉa hè bên cạnh tạo thành hai màutrắng, đen rõ ràng mà sâu thẳm. Phía cuối con đường mơ hồ có thể nhìnthấy được một vài đầu chim kiếm ăn về trễ, dang rộng cánh biến vào trong các cánh rừng xa xa. Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại nhìn về phía chỗ đó,trầm mặc nói:
- Thật sự muốn bức tôi à?
- Muốn nổi bão à?Tôi không phải là Đỗ Thiếu Khanh đâu, mà nơi này cũng không phải là khucăn cứ huấn luyện sĩ quan Bộ Quốc Phòng năm xưa!
Thanh âm Lý Cuồng Nhân lạnh lùng đến cực điểm, không một chút khách sáo trào phúng nói:
- Hiện tại trong Liên Bang đã không còn ai giúp đỡ anh nữa, anh có thểnổi bão như thế nào nữa đây? Đốt cháy những nhà cửa của chúng ta, giếtchết những nam nhân cùng trẻ con của chúng ta, cưỡng gian những nữ nhâncủa chúng ta hay sao?
- Không, anh căn bản không làm được nhữngchuyện đó. Không nên để cho chính bản thân mình chìm đắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-khach/2498218/quyen-4-chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.